Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 367: Tô Tiểu Tuyết! (2)

- Tất cả đều nhờ Vương Đội, Vương Đội chính là ân nhân của tất cả chúng ta!

- Đúng vậy, không có đội quân của Vương Đội, chúng ta làm sao có thể sống một cuộc sống yên bình như vậy, không sợ bị Zombie uy hiếp chứ!

Tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi, vô cùng phấn khích với tin tức này.

Vương Song nhìn về phương xa, trong mắt hiện lên một chút kỳ quái, hiện tại hắn chiếm được huyện Đồng Tâm, như vậy, bản thiết kế công nghệ kia sẽ phát huy tác dụng, hắn cũng muốn biết bức tường thành khoa học viễn tưởng này có gì kỳ lạ.

Tỷ tỷ của Vương Song bước vào. Vương Song nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ của mình, dịu dàng nói:

- Tỷ, tỷ đến rồi.

Vừa nói, hắn vừa di chuyển một chiếc ghế đến cho nàng.

Thấy đệ đệ đối xử với nàng không chút thay đổi, vẫn thân thiết như ngày nào, ánh mắt Vương Cầm mềm mại, nàng chỉ có một đệ đệ như vậy, từ nhỏ đến lớn luôn nhường nhịn và bảo vệ đệ đệ của nàng. Bây giờ đệ đệ của nàng có tiền đồ, có thế lực, có thể bảo vệ được bọn họ, nàng cảm thấy vô cùng vui mừng.

- Tỷ, tỷ đến tìm ta có việc gì sao?

Vương Song ngồi bên cạnh tỷ tỷ tò mò hỏi, bình thường hắn không an bài việc gì cho tỷ tỷ, tỷ ấy muốn làm thì làm, không muốn làm thì không làm, cũng không có ai dám cưỡng chế sắp xếp công việc cho tỷ ấy, cho nên Vương Cầm bình thường không có chuyện gì, cũng rất ít khi tới tìm hắn.

Vương Cầm trợn mắt:

- Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao!

- Ha ha, sao có thể, tỷ tỷ nhớ ta, đệ đệ vui mừng còn không kịp!

Vương Song cười nói.

- Dẻo miệng.

Vương Cầm cười mắng một tiếng, nhìn Vương Song, sắc mặt nghiêm túc:

- Không phải tiền tuyến đã có tin tức nói bọn họ đã chiếm được huyện Đồng Tâm rồi sao, ta muốn hỏi là khi nào thì chúng ta rời đi? Còn có? Vẫn còn rất nhiều người bình thường ở đây, một khi di dời, đó sẽ là một công trình khổng lồ, chúng ta phải chuẩn bị từ sớm.

Vương Song nghe vậy, gật đầu nói:

- Đúng vậy, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa khi chuẩn bị đi lại luống cuống tay chân!

- Nếu đã như vậy, ta sẽ gửi tin cho Hoàng Thiên Hằng, kêu bọn hắn phái một nửa nhân lực trở về hỗ trợ di dời, một nửa thu dọn Zombie và phế vật ở huyện Đồng Tâm.

- Thời gian di dời ấn định trong một tuần! Ngươi đi chuẩn bị thật tốt cho phụ mẫu, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho các ngươi rời đi trước.

Nghe Vương Song đưa ra quyết định, Vương Cầm gật đầu, lập tức ra ngoài để sắp xếp một chút chuyện liên quan.

Tin tức của Vương Song nhanh chóng đến tai Hoàng Thiên Hằng, bọn họ trực tiếp phân phó hơn một nửa nhân lực trở về.

Bảy ngày đã trôi qua, huyện Đồng Tâm đã được dọn dẹp triệt để, Hoàng Thiên Hằng cũng đã thiết lập một vòng vây xung quanh, luôn luôn có người canh giữ, chỉ cần bị tập kích, kéo chuông báo động, lực lượng trợ giúp sẽ ngay lập tức có mặt.

Kim Ngưu trấn cũng là một cảnh tượng náo nhiệt, mọi người phấn khích lên xe rời đi, lần này bọn họ chỉ đem theo vài bộ quần áo, lương thực và vũ khí.

Về phần kho lương thực và kho đạn dược của căn cứ, đều được Vương Song thu vào trong nhẫn trữ vật của hắn, những thứ không vừa thì chất lên xe.

Lần này dời đi bọn họ mất hai ngày, Vương Song đến huyện Đồng Tâm trước, tại huyện thành, Hoàng Thiên Hằng đã chuẩn bị một kho lương thực và kho đạn dược khổng lồ.

Vương Song lui tới mấy lần, cất tất cả lương thực và đạn dược vào trong đó, chỉ chừa lại một phần trong chiếc nhẫn trữ vật của hắn.

Hai ngày sau, Kim Ngưu trấn đã hoàn toàn trở thành một thị trấn trống rỗng, chỉ còn lại những chiếc xoong nồi, chứng minh nơi này trước đây là một căn cứ không nhỏ.

Cùng lúc đó, ở huyện Đồng Tâm cũng trở nên vô cùng náo nhiệt, mọi người xếp hàng trật tự, loạng choạng bước lên nhận phòng.

Hai người Tạ Linh Ngọc, Lâm Duẫn Nhiên phụ trách thống kê, bên kia là Liễu Lôi, Sở Thiến phân phát chìa khóa cho mọi người.

Bây giờ bọn họ vừa chiếm huyện Đồng Tâm, nhà ở đều được phân bổ thống nhất, đương nhiên nhà ở của đám người Vương Song đều nằm ở những nơi tốt nhất trong trung tâm huyện, nhà ở của những Tiến Hóa Giả khác cũng chiếm những vị trí tốt nhất xung quanh.

Hơn một ngàn người vào huyện này, giống như từng giọt nước hòa thành một dòng sông nhỏ, Vương Song cũng không giải tán những người này, mà là để họ sống xung quanh trung tâm huyện. Giống như một cộng đồng, vì vậy dù cho có bất kỳ tình huống nào cũng sẽ rất dễ dàng đối phó.

Vương Song đứng trong một biệt thự lớn ở trung tâm huyện, đám người Hoàng Thiên Hằng, Đổng Châu, Lý Tân đều ở trong đó, lúc này, tất cả mọi người đều đang nhìn nữ nhân trước mặt. Nữ nhân này mặc một bộ công phục màu lam nhạt, phía trên có một ít sọc trắng, mặc trên người nữ nhân trước mắt lại cho nàng thêm chút thanh thuần.

Nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mũi cao nhỏ, miệng anh đào, đôi mắt giống như biết nói chuyện, trong nháy mắt dường như có thể mê hoặc hàng ngàn người.

Lúc này, nữ tử điềm đạm đáng thương nhìn đám người Vương Song, giống như một con thỏ trắng yếu ớt nhu nhược.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Vương Song nhìn nữ nhân trước mắt, nhíu mày, hỏi Hoàng Thiên Hằng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận