Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 265: Áp bức!

- Mẫu thân, con xin lỗi!

Trong mắt nữ hài hiện lên nỗi đau khổ.

- Ầm!

Cùng với việc đám người Vương Song tiến về trước, thân thể nữ hài cảm thấy như bị đụng phải. Sau đó đám người Vương Song đi xa.

Nữ tử cảm thấy trong lòng mình có một túi lương thực, mắt nàng sáng lấp lánh nhìn bóng dáng đám người Vương Song đã đi xa, nàng cắn chặt môi, âm thầm chúc phúc cho Vương Song, rồi cầm theo túi lương thực rời đi. Bây giờ có lương thực, có thể nấu một bữa ăn ngon cho mẫu thân mình rồi!

- Cảm ơn ngươi, người tốt một đời bình an!

Đám người Vương Song tiếp tục đi về trước, một con đường có hơi kì lạ xuất hiện trước mắt, ở đầu đường có rất nhiều nữ hài đang đứng. Tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng lại rất ăn diện, nhìn tốt hơn những nữ hài ăn mặc rách nát một chút!

Bọn họ nhìn thấy đám người Vương Song, không chút kiêng dè mà tiến lên trước, lớn tiếng giới thiệu bản thân.

- Vị đại gia này, đến chơi đi, một đêm chỉ cần một cái bánh bao hoặc là một gói mì tôm mà thôi!

Một nữ tử tiến lên nói.

- Đại gia, bọn ta là gái bán hoa hầu hạ người khác rất sung sướng đó!

Một bên, còn có hai người nữ nhân nhìn có vẻ xinh đẹp nói.

- Bọn ta chỉ cần năm lạng lương thực!

Bên khác cũng có mấy người nữa lần lượt vây lại, bọn họ vô cùng có mắt nhìn người. Vừa nhìn đã biết được Vương Song là đại ca của đám người, vì vậy đều mở miệng nói với hắn. Nhưng có một sô người biết Vương Song không nhìn trúng bọn họ, nên đã chuyển mục tiêu sang đám người Chu Ảnh.

Thấy tình hình này, Vương Song cau mày, Hầu Minh rất tinh ý, khi hắn thấy Vương Song cau mày thì trực tiếp tiến lên trước, rút súng trong túi ra, nhắm vào đám nữ nhân lạnh lùng mắng chửi:

- Làm gì đấy, tránh hết ra!

Thấy Hầu Minh rút súng ra, đám nữ nhân sợ hãi, đều không tình nguyện mà tránh đi.

- Đây đều là một số nữ nhân không còn cách nào nữa, chỉ đành buôn bán xác thịt của mình!

Hầu Minh cất súng đi, có hơi bất lực nói.

- Ha ha, đây chính là quản lý của thành phố Hoa Tân!

Vương Song khinh thường nói, hãy nhìn quản lý ở chỗ này và hiện trạng cuộc sống của mọi người mà xem, Vương Song hoàn toàn mất đi niềm mong chờ ở chỗ này rồi!

Đám người Vương Song trở về chỗ ở, bắt đầu nổi lửa nấu cơm. Chưa được bao lâu, thịt hộp, rau xanh đã được xào chín, thịt xào, gà kho còn một ít bánh bao đã được lấy từ trong Trữ Vật Giới Chỉ của Vương Song.

Nhìn thấy thức ăn phong phú thịnh soạn như vậy, Hầu Minh vô cũng ngạc nhiên, miệng càng không ngừng nuốt nước bọt. Tuy bản thân là người của chính phủ, nhưng tiền lương mỗi tháng cũng chưa đến năm mươi cân lương phiếu!

Cho nên, khi nhìn thấy bàn thức ăn trước mắt, hắn vô cùng thèm thuồng, càng ngạc nhiên với độ xa xỉ của đám người Vương Song.

- Ha ha, cùng đến ăn đi!

Vương Song nói với Hầu Minh.

- Cảm ơn Vương đội, cảm ơn Vương đội!

Hầu Minh cảm kích nói, sau đò hắn không khách khí mà ngồi vào bàn.

Đám người Vương Hổ lại không thích tên này cho lắm, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng nhìn hắn.

Sau khi đã ăn uống no say, mọi người cũng tụ tập trong phòng, Vương Song nhìn đám người, lên tiếng:

- Ngày mai cũng ta đến những nơi khác xem một vòng đi, ta muốn xem căn cứ ở đây lớn như thế nào!

Mọi người đều đồng loạt gật đầu, dựa vào những gì nhìn thấy ngày hôm nay khiến ấn tượng tốt của mọi người về chỗ này hoàn toàn sụp đổ như gió thổi mây bay!

Ngày hôm sau, bọn họ không đi hết toàn bộ, mà chỉ có mấy người tiến hóa như Vương Song cùng với đám người Chu Ảnh ra ngoài. Những người khác đều ở lại trong nhà.

Lần này Vương Song đi đến cổng thành, chỗ đó đang có không ít người đang sửa tường, ai ai cũng mệt đến đầu mướt mồ hôi, người ngợm dính đầy bùn đất.

Bọn họ có đến một trăm người, bên cạnh còn có binh sĩ cầm súng đứng giám sát, phát hiện có người lười biếng bèn tay đấm chân đá vào bọn họ.

- Người ở đây phần lớn đều là công nhân, bởi vì cần bọn họ xây dựng tường thành, cho nên đã gọi một trăm công nhân đến làm việc. Vốn dĩ người đến làm hơn ngàn người, bây giờ công việc đã ít đi nhiều, cho nên cũng không cần dùng đến nhiều người như vậy nữa!

- Những người này mỗi ngày đều phải làm mười hai tiếng đồng hồ, mà tiền lương họ nhận được là một ngày hai bữa cơm, mỗi bữa có một cái bánh bao và một bát cháo! Vào cái thời đại có thể mất mạng bất cứ lúc nào này, có được công việc đối với một người mà nói đã là hạnh phúc rất lớn rồi!

Hầu Minh giới thiệu với đám người Vương Song:

- Tuy rằng vẫn không tránh được việc bị áp bức, nhưng có rất nhiều vẫn muốn có được công việc này!

Trong lúc nói chuyện, đám người Vương Song bèn nhìn thấy một nam hài chạc mười lăm mười sáu tuổi đang khoả thân trên, có thể nói nam hài gầy như da bọc xương, dáng người ốm yếu gầy nhom, còn có không ít vết bầm tím, vết thương.

Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, khiêng một túi xi-măng đi sang một bên!

Từng giọt mồ hôi chảy xuống trán, nam hài cắn chặt răng, bước từng bước khó khăn về phía trước. Có thế nhìn thấy thân hình nhỏ bé của hắn không ngừng run lên!

- Nhanh lên, tên phế vật nhà ngươi!

Một tên giám sát cao to thì đạp một chân về trước, khiến nam hài ngã nhào xuống đất, túi xi-măng rớt sang một bên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận