Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1887: Thánh cảnh mở ra!

Cho dù Thánh giả chết đi, Thánh Cảnh cũng sẽ không biến mất, càng sẽ không chôn vùi theo, mà chính là hóa làm một thế giới độc lập, bám vào ở giữa Vũ Trụ Thai Bích!

Vương Song tò mò nhìn đối phương, nghi hoặc hỏi :

- Vị Thánh giả nào?

Đối với cường giả Siêu cấp Thánh giả chi cảnh, hiểu biết của hắn có hạn.

- Côn Bằng Thánh giả!

Tiêu Thần trong mắt lóe lên một tia nghiêm trọng, chậm rãi mở miệng nói ra, bốn chữ, từng chữ dường như nặng như vạn tấn! Đè sập tinh không này!

- Bá chủ vô thượng của Yêu Tộc, đệ nhất Đại Thánh, khi đó lúc chiến đấu với Dị Vực, liều mạng với ba vị Thánh giả, cùng đối phương đồng quy vu tận!

"Hít"

Nghe vậy, không chỉ có Vương Song, nhóc con và Dương Mạt cũng hít vào một ngụm khí lạnh, một người liều mạng giết chết ba Thánh giả, đây quả thực là chiến tích thần thoại, có thể đạt tới Thánh Cảnh thiên kiêu, giữa song phương bất luận là tư chất, hay là cơ duyên, dường như không có bao nhiêu chênh lệch, muốn phân thắng bại cũng khó khăn, thế nhưng vị này lại xử lý cả ba vị Thánh giả , có thể tưởng tượng được sức mạnh của vị Đại Thánh Yêu Tộc này!

– Thực lực tôn Đại Thánh của Yêu Tộc này cực mạnh, ở bên trong Thánh giả đều là đỉnh phong.

Tiêu Thần trầm giọng nói.

– Nói trọng điểm!

Vương Song nhíu mày, biết đối phương còn chưa nói tới trọng điểm.

– Vị Đại Thành của Yêu Tộc này đã từng lưu lại một môn Thánh Thuật cái thế, trước đó Thánh Cảnh mở ra mấy lần, đều không có người đạt được, lần này chúng ta dự định thử một chút, cho nên mới mời Vương huynh!

Tiêu Thần khẽ cười nói.

– Là môn Thánh Thuật gì, khiến các ngươi coi trọng như vậy?

Nghe được là một môn Thánh Thuật, Vương Song cảm giác có chút mất hết cả hứng, các loại thần thông trên người hắn đã đạt tới một con số kinh người.

Cho dù là Thánh Thuật, Vương Song cũng có mấy loại!

Nhìn thấy thái độ không thèm để ý của Vương Song, đám người Tiêu Thần cười khổ một tiếng:

– Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi, một người có được nhiều loại Thánh Thuật như vậy, cho dù là ta, hiện tại trên người cũng không có có một môn Thánh Thuật nào!

Vương Song mỉm cười không nói.

– Huống chi, Vương huynh, môn Thánh Thuật này không giống như Thánh Thuật thông thường, lúc trước, Côn Bằng Thánh giả có thể đồng quy vô tận với ba tôn Thánh giả kia, nguyên nhân chính là dựa vào công lao của môn Thánh Thuật này!

– Môn Thánh Thuật này chính là: Côn Bằng Bộ!

– Cực nhanh trên thế gian, Đạo Gia Súc Địa Thành Thốn vì đỉnh phong, thế nhưng là còn có một loại thần thông vượt qua bộ pháp này, đó chính là Côn Bằng Bộ, thần thông này có thể truy đuổi Thời Gian, lúc trước khi Côn Bằng Đại Thánh thi triển, thậm chí còn nghịch loạn thời không!

Trên mặt Tiêu Thần hiện lên một vòng kính sợ, và một vòng nóng rực:

– Căn cứ theo ghi chép của sách cổ, ba vị Thánh giả kia cũng đều là nhân vật vô địch, nhưng bị thần thông này ngăn lại, thậm chí giết chết ở niên đại của bọn họ trong quá khứ, trong quá khứ bị chém giết, cho nên, cuối cùng mới có thể giết chết bọn hắn!

– Cái gì, nghịch loạn thời không! , còn giết đến quá khứ!

Trong mắt Vương song lóe lên một vòng kinh hãi, tựa như không thể tin tưởng lại còn có loại thần thông nghịch thiên tới như vậy!

– Đúng vậy, môn thần thông này chính là môn thế gian cực tốc, cũng là một loại thần thông công phạt chí cường, không có bất kỳ loại thần thông nào có thể so sánh!

Tần Vũ ở một bên tiếp lời.

– Môn thần thông này chẳng lẽ ở ngay bên trong Thánh Cảnh bên trong?

Vương Song nghe vậy, trong lòng cũng dâng lên một vòng hiếu kỳ, nếu như mình có thể đạt được môn Thánh Thuật này, có lẽ cho dù là Tôn Giả muốn trong thời gian ngắn xuống tay với chính mình cũng không khả năng!

Một bên, trong mắt Dương Mạt và nhóc con cũng là hiện lên một vòng hưng phấn, nghe bọn họ nói lợi hại như vậy, bọn họ đều muốn có được môn thần thông này.

Đúng vậy, lúc trước Côn Bằng Đại Thánh vẫn lạc, thần thông này chính là thần thông bản mệnh của hắn, bởi vậy cũng đồng dạng rơi xuống hạch tâm của Thánh Cảnh ! Chẳng qua, muốn có được môn thần thông này, nhất định phải nhận được sự công nhận của vị Đại Thánh này!

Tiêu Thần bất đắc dĩ mở miệng giải thích.

– Côn Bằng Đại Thánh tuy rằng vẫn lạc, nhưng nghe nói trước đó trong khi chiến đấu hắn vượt ngang thời gian trường hà, đã bố trí xuống đủ loại khảo nghiệm, trước đó rất nhiều người đều đã từng thử qua, thế nhưng căn bản không có ai có thể thông qua khảo nghiệm.

– Vậy lần này các ngươi có lòng tin sao?

Vương Song cười như không cười nói.

– Ha ha, lần này không phải có Vương huynh sao, mặt khác, cái vị Trọng Đồng kia cũng là dã tâm bừng bừng, muốn thu hoạch được này môn thần thông cái thế này, những thiên kiêu như các ngươi, cũng còn không thể đạt được, chỉ sợ thật không có người nào có thể lấy được.

Tiêu Thần cười nói, cẩn thận lấy lòng Vương Song.

– Bên trong Thánh Cảnh đến cùng là có cái gì, các ngươi nói cụ thể một chút cho ta nghe đi.

Vương Song từ chối cho ý kiến, ngược lại hỏi thăm về tình huống bên trong Thánh Cảnh.

Biết người biết ta, trăm trận trăm trăm thắng, chỉ khi có đầy đủ hiểu biết với Thánh Cảnh, trong lòng Vương Song mới có chút nắm chắc.

Đám người Tiêu Thần cũng không có giấu diếm, nói ra một số điều mà bọn họ biết cho Vương Song nghe, vừa kể lại, chính là mất một ngày, một ngày sau đó đối phương mới rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận