Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1686: Vương Song và Vũ Mục (2)

Vương Song tiến lên trước một bước, nhìn Vũ Mục trước mắt, lạnh lùng mở miệng nói.

Lời hắn nói vừa ra, giống như dẫn bạo thiên địa, cả vùng không gian trong nháy mắt nổ tung, tất cả mọi người nhìn về phía Vương Song, trừng to mắt, dường như không thể tin được lời này lại được toát ra từ miệng Vương Song.

- Ngươi đang tự tìm cái chết sao!

Nghe vậy, sắc mặt Vũ Mục nháy mắt phát lạnh, một cỗ khí tức làm thiên địa sụp đổ từ trên người hắn hiển hiện ra, mơ hồ trong đó có từng đạo vầng sáng hiển hiện trên người Vũ Mục.

Phía dưới sơn mạch đột nhiên xuất hiện từng vết nứt, có một ít tiểu hình sơn phong trực tiếp sụp đổ.

- Muốn chiến thì chiến đi, đánh bại ngươi, ta còn có nhiều địch nhân khiêu chiến nữa!

Trong tay Vương Song xuất hiện một thanh Thần Đao, đó là một thanh Long đao xanh biếc, chính là Thương Long Đao mà trước kia Thanh Nguyên Tử đưa cho bọn đệ tử!

Thương Long Đao nơi tay, một cỗ khí tức tuyệt thế đao thủ hiển hiện ra, khí tức bá đạo cùng sắc bén phát ra từ thân thể Vương Song.

Cỗ đao khí này vừa mới hiển hiện, phía dưới một ngọn núi trực tiếp bị nhất đao trảm đoạn, mặt cắt trơn nhẵn như một chiếc gương. Vương Song hiểu rõ, chỉ có sử dụng Thương Long Đao, bản thân mới có thể thắng được.

- Đao tốt, đáng tiếc lại sai chủ nhân!

Vũ Mục nhìn trường đao trong tay Vương Song, ánh mắt chấn động, lạnh nhạt mở miệng.

- Rốt cuộc có sai hay không phải thử qua mới biết được!

Vương Song cũng lạnh lùng mở miệng.

Nhìn thấy hai người tranh phong, mọi người chung quanh nháy mắt tiêu tán, bay về phía xa xa, bọn họ biết trận chiến đấu tiếp theo sẽ vô cùng khủng bố, nếu k cách quá gần, chỉ sợ sẽ bị lan đến gần.

Trong vòng ba trăm dặm không có một bóng người, dù cho là Dương Mạt cũng tránh ra thật xa, không dám tùy tiện tới gần, hắn biết nếu Vương Song lấy Thương Long Đao ra, nói rõ Vương Song cũng định liều hết tất cả.

Gào thét gió núi thổi qua mảnh không gian này, nhấc góc áo của Vương Song tung bay, nhiệt độ trong không khí từ từ xuống thấp, hơi nước ngưng kết, hóa thành từng mảnh từng mảnh tuyết hoa tung bay rơi xuống, rơi trên người Vương Song cùng Vũ Mục.

- Vương Song, ta rất kinh ngạc, ngươi thuộc về thế lực nào của Tây Tinh Vực mà có thể đập bồi dưỡng ra được đại thiên kiêu như vậy, ngay cả vô số thiên tài Man Hoang ta cũng thảm bại!

Vũ Mục nhìn Vương Song, chậm rãi mở miệng, dường như cũng không vội xuất thủ.

- Ngươi hẳn là phải cảm thấy may mắn khi không sinh ra ở Tây Tinh Vực, nếu không ngươi đã sớm bị ta đánh bại rồi.

Vương Song chậm rãi mở miệng, vừa nói xong, không chút do dự, Thương Long Đao như một con Thanh Long dưới bầu trời, trong nháy mắt xé rách không gian, đánh về phía Vũ Mục.

- Rầm!

Vương Song đối mặt đột ngột xuất ra nhất kích, ánh mắt Vũ Mục không chút chấn động, thậm chí không sử dụng binh khí, nhất chưởng chậm rãi chụp về phía một đao kia.

- Đùng.

Thủ chưởng của Vũ Mục trắng noãn như ngọc, giống như Dương Chi Ngọc tối thượng, thủ chưởng cùng đao quang va vào nhau, đao quang của Vương Song dường như lâm vào một mảnh bùn, tốc độ càng ngày càng chậm.

Cuối cùng, đao quang bị Vũ Mục nắm trong tay, “bộp” một tiếng, trực tiếp bóp nát.

- Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao, thật sự khiến ta thất vọng!

Vũ Mục lạnh lùng nhìn Vương Song, một đao kia ngay cả tư cách gãi ngứa cho hắn cũng không có!

- Nếu ngươi đã nổ ta nhất đao, như vậy ngươi cũng tiếp ta một kích, xem như làm nóng người trước khi chính thức chiến đấu đi!

Ánh mắt Vũ Mục thăm thẳm, nhìn Vương Song ở phía đối diện, lật bàn tay một cái, từng đạo từng đạo Thần Văn kim sắc hiển hiện, hiển hiện trên nắm tay hắn.

- Tiếp ta một thức Vũ Thần quyền!

Từng đạo từng đạo kim sắc Thần Văn dung nhập vào trong quyền đầu của Vũ Mục, Nhưng mà chỉ trong mấy tức, trên nắm tay Vũ Mục lại tựa như hoàng kim.

- Ầm.

Nhất quyền của Vũ Mục thẳng tắp oanh ra, trước mắt không gian trực tiếp bị nổ tung thành một thông đạo màu đen, trong thông đạo không gian màu đen, từng đạo từng đạo lực lượng thôn phệ điên cuồng tuôn ra, nhưng một đạo hoàng kim quyền ấn cự đại, giống như là một con cua vô cùng ngang ngược, không thấy hư không phong bạo, rơi xuống người Vương Song.

Phía dưới vô số sơn mạch, bị một quyền này của Vũ Mục ảnh hưởng, trong nháy mắt băng liệt.

Đối mặt với một kích này, vẻ mặt Vương Song nghiêm túc, hắn chậm hít một ngụm khí lạnh, Thương Long Đao trong tay thẳng tắp bổ nhào về phía trước.

- Đao vấn kim sinh ai tranh phong!

Một thức đao quang như chùm sáng đầu tiên kể từ khi Hỗn Độn khai mở, chém nát bóng tối, vô tận phong mang cắt đứt không gian, một kích này cùng hoàng kim quyền ấn trùng điệp đụng vào nhau.

- Rầm.

Năng lượng cuồng bạo đến cực hạn bạo phát, giống như mặt trời nổ tung, năng lượng khủng bố dao động quét sạch tứ phương, phía dưới vô số sơn mạch đều bị hủy diệt.

- Rầm rầm rầm...

Thân ảnh Vương Song từ trong hư không lui ra phía sau hai bước, lần nữa nhìn về phía Vũ Mục, đối diện, thân ảnh Vũ Mục thẳng tắp đứng thẳng, giống như một khối tảng đá.

- Có thể tiếp được nhất quyền của ta, xem ra thực sự có chút thực lực!

Vũ Mục lạnh lùng mở miệng, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý:

- Nhưng mà, vẫn là câu nói kia, chờ đến khi ta xuất thủ, ngươi sẽ không có cơ hội hối đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận