Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1101: Trọng chưởng quyền lực!

- Ha ha, nếu như tâm linh các nàng hoàn mỹ không tỳ vết, như vậy ta cũng không có khả năng thừa dịp mà vào, muốn trách, chỉ có thể trách trong lòng các nàng cũng có ý nghĩ bất an, ta chỉ là mở rộng ý nghĩ của các nàng mà thôi!

Hư ảnh thần chủ cười lạnh mở miệng, tựa hồ không cho là đúng.

- Nói bậy, chúng ta không có ý nghĩ như vậy, mọi chuyện đều là ngươi, đều do ngươi đang giở trò thôi!

Giọng nói của hai nữ điên cuồng vang lên, các nàng nhìn hư ảnh thần chủ phía sau, vẻ mặt cuồng loạn mở miệng, các nàng biết rõ, nếu không trốn tránh trách nhiệm sạch sẽ, chỉ sợ chờ đợi các nàng tuyệt đối là kết cục vô cùng thê thảm!

Lúc này, chết cũng không thể thừa nhận trong lòng mình có loại ý nghĩ này, chỉ có thể nhận định mình bị Thần Chủ khống chế.

Vương Song lạnh lùng liếc mắt nhìn hai nàng một cái, không nói gì, không khí trước mắt tựa hồ chấn động, một cỗ lực lượng ba động khủng bố chậm rãi xuất hiện.

- Nếu đã tới đây, như vậy lưu lại đạo bóng dáng này đi.

Giọng nói lạnh như băng từ trong miệng Vương Song truyền đến, lập tức mọi người nhìn thấy không khí quanh người Thần Chủ tựa như đều không ngừng vặn vẹo, phảng phất như một cái vòng xoáy.

- Ha, chẳng qua chỉ là một đạo lực lượng hình chiếu, ta ngược lại cực kỳ chờ mong chấn chính quyết đấu với ngươi.

Ý cười thoải mái của thần chủ truyền đến, lập tức thân thể "ầm" một tiếng, hóa thành hư vô.

Theo hư ảnh thần chủ biến mất, mọi người ở đây cũng mơ hồ hiểu được trước mắt đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, không ai lên tiếng, không khí im lặng như tờ.

- "Vương... Song ca, ngươi tỉnh rồi?

Phía sau, giọng nói có chút kích động của Miêu Đóa Nhi truyền đến, lúc này, nàng tựa hồ quên mất nguy hiểm vừa rồi, chỉ là có chút ngơ ngác nhìn Vương Song.

Vương Song quay đầu lại, nhìn về phía Miêu Đóa Nhi, sắc mặt trong nháy mắt từ lạnh lùng hóa thành nhu hòa, giống như gió xuân thổi qua.

- Làm cho ngươi lo lắng rồi, không có việc gì.

Vương Song nhẹ giọng mở miệng, nhìn thoáng qua mọi người chung quanh, trong lòng tất cả mọi người đều rùng mình, vội vàng đi ra ngoài.

Mười phút sau, trong đại sảnh căn cứ, Vương Song ngồi ở vị trí đầu tiên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mọi người, trong đại sảnh ngồi đầy cao tầng căn cứ, lúc này giống như học sinh tiểu học nghe lão sư giảng bài, ngồi nghiêm chỉnh.

Ánh mắt mọi người đều chứa đầy kinh hỉ cùng hưng phấn, vốn mọi người lúc trước còn tràn ngập lo lắng cho tương lai của căn cứ thành phố, nhưng bây giờ thành chủ tỉnh lại, bọn họ đều trong nháy mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.

- Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, các ngươi nói cho ta một chút đi!

Vương Song chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, lập tức lạnh nhạt mở miệng.

Thu Ảnh Đồng nghe vậy, đứng dậy trước, báo cáo với Vương Song về biến hóa căn cứ thành phố Giang Nam hơn một năm qua.

Từ quân sự, đến dân sinh, hoặc là kinh tế, trải qua thời gian dài hun đúc, Thu Ảnh Đồng đều hiểu rõ một chút, rất nhiều chuyện đều là nói rõ ràng, làm cho Vương Song rất nhanh đã rõ ràng tình huống hiện tại của căn cứ.

Sau đó, Thu Báo Quốc, Hoàng Thiên Hằng cũng lần lượt báo cáo một ít lực lượng mà bọn họ nắm giữ, bọn họ đều là nhân tinh đã trải qua biến cố, làm sao không hiểu ý tứ của Vương Song, đây là muốn nói cho hắn một chút lực lượng nắm giữ trong tay mỗi người bọn họ.

Cho nên, không ai dám giấu diếm, nếu có điều giấu diếm, chỉ sợ bị người vạch trần ra, đó cũng không chỉ là chuyện xấu hổ, mà chuyện sẽ phải chết.

Hơn một năm, trong căn cứ cũng có không ít gương mặt xa lạ, xem ra đều là một năm biểu hiện nổi bật, nếu không cũng sẽ không đến mức như bây giờ, một người trong đó ngược lại làm Vương Song có chút ngoài ý muốn.

Đây là một người nhìn thoáng qua có chút trẻ tuổi, nhìn có vẻ chỉ là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng cư nhiên cũng đã trở thành tiểu tổ trưởng bộ tham mưu của căn cứ.

Cái gọi là bộ tham mưu, là do Đổng Châu đưa ra sau khi Vương Song biến mất, chuyên môn để ứng phó vấn đề trong căn cứ mà thành lập ra, thành viên phần lớn đều là tiến hóa giả, hơn nữa những tiến hóa giả này đều là một ít nhân loại tiến hóa não bộ, tuy rằng không có kỹ năng đặc thù gì, nhưng tốc độ tư duy đại não vượt qua tưởng tượng của người bình thường, xử lý sự tình càng cực kỳ nhanh.

Vương Song cũng biết được nam tử trước mắt tên là Hạ Nguyên, là một vị song hệ tiến hóa giả, không chỉ tiến hóa đại não, mà còn là Thổ hệ tiến hóa giả, có thể nói là nhân tài hiếm có, cũng đã làm ra không ít cống hiến kiệt xuất cho căn cứ.

- Hạ Nguyên!

Vương Song ở trong lòng lẩm bẩm, ánh mắt cong thành một đường cong, giống như một dã thú săn mồi vậy.

Hạ Nguyên cũng quy củ, hai mắt vô cùng trong suốt, vẻ mặt mừng rỡ nhìn Vương Song, thậm chí Vương Song có thể phát hiện sắc mặt đối phương đều hơi phiếm hồng, tựa như bởi vì kích động mà thành.

Vương Song không khỏi lắc đầu, từ bỏ ý niệm trong lòng, đùa giỡn đánh giá đối phương một phen rồi rời ánh mắt ra.

Nhìn thấy ánh mắt Vương Song biến mất, sắc mặt Hạ Nguyên không có chút biến hóa nào, nhưng adrenaline cấp tốc tiết ra, toàn bộ thân thể tựa hồ đều xuất hiện mồ hôi lạnh lớn, nhưng lại bị hắn cứng rắn ngăn lại, dựa vào lực khống chế cơ bắp cường đại co rút lỗ chân lông lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận