Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 482: Đàm Long! (2)

Loại lực lượng này, hẳn là vượt qua thực lực cấp chín rồi! Vương Song lẩm bẩm, đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí thế cường hãn chạy về phía nơi này, không khỏi nhíu mày, nhìn về một hướng.

Bước chân

Không lâu sau, tiếng bước chân trên mặt đất vang lên, một bóng người dần xuất hiện trước mặt Vương Song. Cách Vương Song chừng hai mươi thước thì dừng lại.

Người đến dáng người cao lớn, để râu quai nón, nhìn qua có vẻ đã ngoài bốn mươi, nhưng điểm hấp dẫn người khác chính là hai cánh tay của hắn, ước chừng phải gấp đôi người bình thường, trời lạnh nhưng mặc một cái quần lớn, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, cơ bắp sau lưng căng cứng khiến chiếc áo rộng thùng thình tôn lên dáng người một cách hoàn hảo.

- Ngươi là?

Vương Song híp mắt, có chút kinh ngạc nhìn người này. Từ trên người đối phương, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức còn cường hãn hơn so với một con thú biến dị cấp chín, đẳng cấp của đối phương, Vương Song vừa liếc mắt thì ngay lập tức có thể nhìn ra, cũng chỉ là một Tiến Hóa Giả cấp chín.

Nhìn thấy Vương Song, cảm nhận được lực lượng ẩn giấu trên người Vương Song, khiến hắn có chút run rẩy, lập tức nhìn thấy Thu Ảnh Đồng đã biến thành một cái kén lớn ở bên cạnh, nam tử nhướng mày, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm trọng, nghe được lời của Vương Song, nam tử chậm rãi mở miệng nói:

- Hạ Đàm Long!

- Đàm Long!

Vương Song kinh ngạc, đây không phải là thủ lĩnh của thế lực sống sót lớn nhất ở Long Giang mà Thu Ảnh Đồng đã nói cho hắn biết sao!

- Nếu như ta đoán không sai, thì các ngươi chắc là đội quân mấy ngày trước đã xông vào Long Giang Thành!

Đàm Long nhìn Vương Song, ngữ khí tuy rằng là hỏi, nhưng lại cực kỳ chắc chắn.

- Có thể có thực lực cường đại như vậy, giết được mấy con thú biến dị cấp chín, khó trách có thể giải quyết gọn gàng đám người của Đại Hà bang.

Đàm Long tiếp tục mở miệng.

- Như thế nào, muốn báo thù cho bọn họ sao?

Vương Song cau mày, cười cười hỏi, tuy rằng thực lực của Đàm Long không tệ, nhưng hiện giờ hắn đã thăng cấp lên cấp chín, trừ khi thực lực của Đàm Long đã vượt qua cấp chín, nếu không, hắn tuyệt đối có thể một tay đánh chết hắn ta!

- Nghe nói Đàm Long ngươi rất bao che cho người của mình, hôm nay nhìn thấy, thật đúng là như vậy!

Đàm Long nghe được lời nói của Vương Song, cười ngây ngốc nói:

- Làm sao có thể, Đàm Long ta mặc dù rất hay bao che, nhưng cũng không ngốc, rõ ràng không phải đối thủ của ngươi, lại còn muốn xuất trận, loại chuyện ngu xuẩn như vậy, làm sao ta có thể làm được!

- Ý của ngươi là, nếu ta đánh ngươi, ngươi sẽ báo thù cho bọn hắn!

Vương Song lạnh nhạt hỏi.

- Đương nhiên, dù sao bọn họ cũng là thủ hạ của ta, ta không ra mặt vì bọn họ, về sau còn ai phục ta nữa!

Đàm Long vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

- Nghe nói ngươi không quản lý bất cứ chuyện gì, tất cả mọi chuyện đều giao cho thủ hạ, chỉ biết đánh nhau, xem ra, thật đúng là như vậy!

Vương Song cười nói, nhìn biểu hiện của nam tử, thật sự cái gì cũng không biết, cả người như thiếu một sợi dây.

- Thì sao, dù sao ta cũng không biết quản lý, nếu bọn họ nguyện ý tiếp quản đống hỗn độn này, vậy cũng tốt, dù sao bản thân ta cũng không có tâm tư, cũng không có năng lực này!

Đàm Long không thèm để ý chút nào.

- Người này rất thú vị!

Vương Song cười khổ trong lòng, vốn muốn nhân cơ hội này giữ đối phương ở lại, nhưng hiện tại xem ra ý định đó cũng hơi phai nhạt một chút rồi.

- Nói nhiều như vậy, ta còn không biết ngươi là ai? Đến từ đâu, tới Long Giang thành bọn ta làm cái gì? Chẳng lẽ giống như bọn họ nói, ngươi đến lấy kho vũ khí lớn của Long Giang thành bọn ta sao!

Đàm Long nghi hoặc hỏi.

- Ta là Vương Song, thành chủ của Thiên Chi Thành ở Giang Nam, mục tiêu lần này của bọn ta, không sai, chính là kho đạn dược cỡ lớn kia!

Vương Song không có che giấu mục đích của hắn, hiện giờ, mọi người đều biết bên bờ sông có một kho đạn dược cỡ lớn, cho dù hắn nói không phải, cũng không ai tin.

- Thiên Chi Thành, chưa từng nghe đến? Thành phố Giang Nam thì ta biết!

Đàm Long nhướng mày, lẩm bẩm:

- Xem ra là mới thành lập, chết tiệt, hiện tại xuất hiện nhiều thế lực cường hãn như vậy sao!

Vương Song nghe vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, đối với các thế lực khác ở Đông Sơn, hắn chỉ biết thành phố Giang Nam và thành phố Long Giang, tỉnh Đông Sơn do năm thành phố hợp thành, còn tình hình ở ba thành phố khác, mặc dù hắn đã lặng lẽ sắp xếp một số người đi tìm hiểu, nhưng tới giờ đều không có tin tức gì giá trị truyền đến.

Nghe ngữ khí của Đàm Long, hình như hắn biết rất rõ tình hình ở những nơi khác.

- Làm sao ngươi biết những nơi khác có nhiều thế lực xuất hiện!

Vương Song tò mò hỏi, hắn phái rất nhiều thủ hạ cũng không có được tin tức chuẩn xác như vậy. Nhưng hình như Đàm Long lại biết rất rõ.

Dường như nhận ra hắn lỡ miệng, Đàm Long cười "hắc hắc", không mở miệng nữa.

- Nếu ngươi không tới để báo thù, vậy ngươi tới tìm ta làm gì?

Vương Song lạnh nhạt hỏi, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy trên người Đàm Long có một tầng sương mù bao phủ, làm cho hắn không cách nào triệt để nhìn thấu, đây cũng là nguyên nhân mà hắn không động thủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận