Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2313: Cứu người

Nhưng trong giây tiếp theo, sắc mặt của hắn nháy mắt một mảnh tái nhợt, khí tức uể oải đến cực hạn, nửa thân thể nháy mắt hóa thành tro tàn!

Bên kia, thân hình Thần Chiến thẳng tắp đứng thẳng, toàn thân cao thấp, giống như là món đồ sứ sắp vỡ vụn.

Ở nơi xa xôi, một thân ảnh xuất hiện, vung tay lên, Thần Chiến trực tiếp bị đưa đi.

Mặt khác, Dị Vực Thiên Kiêu cũng xuất hiện, cũng là đưa thân ảnh Thiên Tuyệt đi.

Hai người liều mạng một lần lưỡng bại câu thương!

Còn có một chiến trường, Quân Bất Quy Nho đạo động cửu thiên, trên đỉnh đầu có một con sông nho đạo dài, còn có hư ảnh chư tử bách gia thánh giả, tăng chiến lực của hắn lên đến cực hạn!

Toàn thân Phật tử phật quang rực rỡ, bị vô số bóng Phật bao phủ, mỗi một thân ảnh Đại Phật, đều là thánh giả phật thổ từ xưa đến nay!

Trên đỉnh đầu của hắn, có một vầng ngày càng rực rỡ!

- Nho đạo trường hà, đại nhật như lai kinh.

Ở đối diện bọn họ là một thanh niên phong thần tuấn dật, tóc dài xõa vai, đôi mắt như biển, cơ thể lóe ra quang huy, giống như dung hợp với thiên địa, lúc này, đối phương chắp tay đứng đó, vẻ mặt mỉm cười nhìn hai người, trong giọng nói, mang theo một sự tự tin không gì sánh kịp!

Sắc mặt Quân Bất Quy và Phật Tử đều nghiêm túc nhìn đối phương, cảm nhận được một cỗ uy hiếp kinh khủng, gần như khiến da đầu bọn họ muốn nổ ra.

Nếu như có thể, bọn họ tình nguyện lựa chọn một tôn Thánh Giả, cũng không nguyện ý đối mặt với người trẻ tuổi này.

- Giết!

Hai người liếc nhìn nhau, biết rõ nếu như không ra tay có lẽ về sau cũng chưa chắc có cơ hội ra tay, đều thi triển thủ đoạn cường đại nhất của bản thân!

Trong biển Nho Đạo trường hà, văn khí cuồn cuộn chảy xuống, làm khí tức của hắn kéo lên đến cực hạn, giống như một tôn Văn Thánh xuất thế.

Một thiên thịnh thế hoa chương xuất hiện, ẩn chứa tinh thần khí của Quân Bất Quy, là đạo và pháp của hắn!

- Nho Đạo Thiên!

Phật Tử cũng xuất thủ, đơn chưởng dựng thẳng lên, chậm rãi vỗ tới phía trước, giống như mặt trời mênh mông, tràn đầy khí tức chí dương, chí cương, không gì không phá, không gì không phá!

- Như Lai Thần Chưởng!

Thần thuật Nho Đạo chí cường, thần thông Phật Thổ chí cường, hai đại thần thông từ bọn hắn là truyền nhân kiệt xuất nhất thi triển, dù cho Vương Song đối mặt với một đòn này cũng phải đối đãi thận trọng.

Nhưng người trẻ tuổi đối diện lại lơ đễnh, khóe miệng thậm chí hiện ra một nụ cười không rõ.

- Làm tốt lắm.

Lời của hắn rơi xuống, trên thân thể xuất hiện đường vân, bất luận kẻ nào nhìn lại, giống như nhìn thấy một cái kỷ nguyên sáng chói.

- Để ta hấp thu văn minh của các ngươi, hoàn thiện kỷ nguyên chi thể của ta.

Nam tử cười to một tiếng, tách ra ánh sáng vô lượng, giống như tạo thành một cái quốc độ Vĩnh Hằng, công kích chí cường của Quân Bất Quy và Phật Tử rơi xuống giống như đá ném vào biển rộng.

Ngay sau đó, trên thân thể nam tử chậm rãi xuất hiện một cái phật ấn kim hoàng sắc, còn có một thiên thịnh thế hoa chương!

- Hả, đây chính là Nho Đạo và Phật Đạo thứ sáu vũ trụ sao, có chút ý tứ.

Nam tử nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, làm Quân Bất Quy và Phật Tử vô cùng kinh hãi.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Quân Bất Quy trầm giọng mở miệng, lúc này, trong lòng hắn đã sinh ra dự cảm không tốt.

Sắc mặt Phật Tử bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại, chậm rãi mở miệng:

- A di đà phật.

- Công kích của các ngươi, tự mình cũng thử một chút.

Nam tử không trả lời, bỗng nhiên mở to mắt, nhìn hai người, nở nụ cười, giơ tay lên, bỗng nhiên viết trước người, lấy tay làm bút, lấy hư không làm giấy, lấy thần lực làm mực.

- Nho Đạo gì không chịu nổi một kích, để cho các ngươi nhìn xem kỷ nguyên chi đạo của bản tọa, lô hỏa hấp thu văn minh vạn tộc, rèn luyện đạo của mình..

Thời gian mấy hơi thở, một thiên văn chương hoàn thành, tràn đầy bao dung vạn vật, luyện hóa vạn vật, diễn hóa vạn đạo ý cảnh!

Đây là điểm cuối cùng, cũng là điểm xuất phát!

Ẩn chứa vô thượng đại đạo!

Ngay sau đó, thiên văn chương này như hóa thành một cái tinh vực, giam chặt chẽ Quân Bất Quy ở trong đó, diễn dịch sinh tử văn minh!

Đây vẫn chưa kết thúc, đối phương nhìn về phía Phật Tử, cười một tiếng:

- Một chưởng kia rất thú vị, đáng tiếc ngươi kém quá xa ta, nếu như ngươi là Tôn Giả Cửu Trọng Thiên, có lẽ có thể tạo thành một tia uy hiếp đối với ta.

- Trả lại cho ngươi!

Nói xong, hắn cũng đánh ra một chưởng, tương tự với Như Lai Thần Chưởng của Phật Tử, nhưng lại không hoàn toàn giống, giống như có nhiều thêm một chút khí tức văn mình khác, càng thêm bá đạo!

Một chưởng đánh ra, vô số ngôi sao chuyển động,có một bóng người mờ ảo đứng ở phía trên dòng sông thời gian, vượt qua vạn cổ, giống như một tôn Thiên Đế xuất hành.

Sắc mặt Phật Tử hoàn toàn thay đổi, lần nữa đánh ra Như Lai Thần Chưởng, có điều đụng chạm với đối phương chống đỡ không đến thời gian mười hơi thở đã triệt để vỡ nát..

"Bùm."

Một tiếng vang thật lớn, thân thể Phật Tử trực tiếp bị xuyên thủng, một chưởng này, trực tiếp diệt tuyệt toàn bộ sinh cơ của hắn.

"Ầm."

Một tiếng vang lớn khác, Quân Bất Quy thoát khốn, tóc tai bù xù, khí tức đã yếu ớt đến cực hạn, nhìn thân thể Phật Tử dần dần lạnh như băng, trong mắt hắn hiện lên một tia bi thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận