Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 296: Dòng nước xiết phun trào

Vương Song đứng tại chỗ, với cỗ tinh thần lực vô cùng to lớn đã cảm nhận được những người ẩn nấp xung quanh mình, không ít người đều ôm ý nghĩ ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng hắn ở nơi này, bọn họ từng người chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui! Có hắn ở nơi này, đồng thời vừa mới giải quyết đám thủ hạ của Lôi Thành, bọn họ càng là trong lòng run sợ, sợ Vương Song tìm bọn họ gây sự, tránh cũng không kịp!

Còn về hai người Trịnh Kiệt, Vương Song chỉ mắt lạnh mà nhìn, sử dụng Tinh Thần Lực truyền âm, đây là một loại Vận Dụng Chi Pháp Tinh Thần Lực mà gần đây hắn nghiên cứu ra, bây giờ mới sử dụng, hiệu quả cũng không tồi, nhìn phương hướng đám người Trịnh Kiệt, khóe miệng Vương Song lộ ra một nụ cười lạnh, Trường Thiên Khải có ý đồ gì, chính mình làm sao không biết, chẳng qua bởi vì trước đó bọn họ không ra tay, ngược lại còn trợ giúp người nhà mình một lần, hắn lúc này mới buông tha bọn họ, nếu không, hôm nay chết không chỉ là hai Tiến Hóa Giả!

Lúc này, tường đất trước mặt đám người đã biến mất, trông thấy cảnh tượng trước mắt, đã không còn một ai, bọn họ cũng nghe được âm thanh trước đó, đều có chút hiểu rõ trước đó xảy ra chuyện gì.

- Vương đội trưởng….

Chu Ảnh nhìn Vương Song, há hốc miệng muốn nói điều gì, đã bị Vương Song cắt ngang. Vương Song nhìn cha mẹ, cười nói:

- Cha, mẹ, tỷ, chúng ta không sao, có thể quay về rồi!

Cha mẹ Vương Song đồng thời gật đầu, khuôn mặt tràn đầy vui mừng nhìn Vương Song, dường như kiêu ngạo vì có một đứa con trai/đệ đệ như này.

- Thù ngày hôm nay ta đã nhớ, có thể đợi sau này từ từ báo!

Ánh mắt Vương Song hiện lên một vòng sát cơ, Lôi Thành thế mà dám phái người đến bắt người nhà mình, thù này, chính mình nhất định phải báo, chẳng qua bây giờ quan trọng nhất vẫn là dẫn bọn họ an toàn quay về. Chuyện báo thù vẫn cần sau này hẵng nói.

Đoàn người lần nữa lên xe, chậm rãi chạy về nơi xa, rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, lần này có Vương Song đích thân tọa trấn, tất cả mọi người không hề lo lắng nữa, vẻ mặt hết sức buông lỏng.

……

“Bùm”

Một tiếng vang cực lớn, Lôi Thành trực tiếp đập một bàn tay vào tay vịn ghế, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn Kiều Niên trước mắt, Kiều Niên mặc dù trốn thoát, nhưng sắc mặt hắn cũng vô cùng tái nhợt, vừa mới dùng hết toàn bộ dị năng phát ra ngoài, bây giờ gần như chỉ một người bình thường cũng có thể giết chết hắn, vẻ mặt yếu ớt kể lại tình huống nhiệm vụ lần này.

- Được lắm, ngay cả cháu trai của Lôi Thành ta cũng dám giết! Thật là rượu mới không uống lại muốn uống rượu phạt!

Ngữ khí của Lôi Thành vô cùng âm lãnh, trong mắt tràn đầy sát ý. Lôi Minh không chỉ là cháu ruột của hắn, còn là một cánh tay đắc lực, bây giờ lại bị Vương Song giết chết, chính mình há có thể không tức giận.

- Người đâu, dẫn binh sĩ nhất doanh, hai chiếc xe tăng theo ta, ta cũng không tin hắn còn có thể lật trời hay không!

Lôi Thành bỗng nhiên lên tiếng:

- Cho dù nổ cũng phải nổ chết hắn! Báo thù cho cháu ta!

Trong lòng hắn cực hận Vương Song, không chỉ do ném đi thể diện của hắn, còn bởi vì mất đi hai thủ hạ Tiến Hóa Giả của chính mình, tổn thất vô cùng lớn đến thực lực của hắn.

Nghe thấy giọng nói của Lôi Thành, đám người trong đại sảnh đểu giật mình, Lôi Thành lại muốn sử dụng xe tăng, đây chính là Chiến Tranh Lợi Khí, trong căn cứ của bọn họ cũng chỉ có ba chiếc, bình thường đều coi như bảo bối, ngay cả sử dụng, cũng cần nhận được sự đồng ý của những người khác, không thể chuyên quyền độc đoán.

- Đại ca, sủ dụng Tucker, chỉ sợ còn cần sự đồng ý của gia hỏa Trương Thiên Khải kia nữa!

Bên dưới có một người nhắc nhở.

“Xoẹt”

Ánh mắt Lôi Thành bỗng nhìn lại, dọa đối phương vội vàng co đầu lại, không dám lại nói gì.

- Ta mặc kệ, gia hỏa này phải chết!

Ánh mắt Lôi Thành đỏ bừng, giống như một con sư tử đang tức giận.

- Lôi ca, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, chuyện giết Vương Song còn phải bàn bạc kỹ hơn!

Một giọng nói vang lên, ánh mắt Lôi Thành ngưng tụ, nhìn về phía người cầm đầu, không quá hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu tím, một đôi mắt mơ hồ có một tia màu tím lóe lên, trên tay từng tia điện quang lập lòe, một cỗ khí thế vô cùng ngưng trọng từ trên người đối phương truyền đến.

Hắn vừa lên tiếng, sắc mặt Lôi Thành cũng ngưng tụ, cần thận lắng nghe, không dám đối đãi giống như người trước đó. Những người khác nhìn người nọ lên tiếng, ánh mắt cũng đều ngưng tụ, cẩn thận lắng nghe.

- Tô Vũ, vì sao nói như vậy?

Lôi Thành đè nén lửa giận trên mặt mình, nghi hoặc hỏi.

Tô Vũ, Tiến Hóa Giả cấp tám, đệ nhất cao thủ trong thủ hạ Lôi Thành, không, không thể nói là thủ hạ, thực lực Tô Vũ mạnh, ngay cả Lôi Thành cũng không dám coi Tô Vũ thành thủ hạ, vẫn luôn bình đẳng kết giao. Bình thường đều gọi nhau là huynh đệ, Tô Vũ thành lập Lôi Thần Hội còn là một thế lực đỉnh tiêm lớn trong căn cứ thành phố, so với Cuồng Đao Hội càng là vượt qua một bậc, cũng bởi vì có Tô Vũ trợ giúp Lôi Thành, Lôi Thành mới ngồi vững ngai vàng đệ nhất thế lực căn cứ thành phố Hoa Tân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận