Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 207: Chuyên gia chế tạo vũ khí!

- Đừng, ta còn có ích! Ta có điều quan trọng muốn nói!

Nam tử cũng hiểu được sự tàn bạo hung ác ở xung quanh, tuỳ thời sẽ nổ súng cho nên vừa chạy vừa lớn tiếng nói.

- Chết!

Lý Tam không thèm để ý lời hắn nói, những tên không có kỷ luật như vậy cho dù có bản lĩnh Vương Song cũng sẽ không giữ lại, cho nên trực tiếp hạ lệnh nổ súng, bắn chết người kia ngay tại chỗ.

Những người khác đều bị doạ ngây người, đứng sững sờ tại chỗ, nhìn thấy nam tử này chạy tới chỗ Vương Song, mấy ngày trước bởi vì có hai người ồn ào làm loạn nên trực tiếp bị bắn chết, sau đó Vương Song cố ý lập ra quy định ai dám làm trái kỷ luật, không có hai lời trực tiếp bắn chết! Nhưng chỉ cần làm theo quy định, như vậy sẽ không có việc gì!

Đây chính là Mạt Thế, thời loạn lạc coi trọng quản lý, hiện tại nam tử lớn mật như vậy đây không phải muốn chết thì là gì!

Liễu Lôi cũng bị doạ dừng lại động tác trong tay, tuy không có tận mắt chứng kiến vụ bạo loạn vài ngày trước nhưng cũng được nghe người khác nói qua, nàng rất khó hiểu rõ ràng là có cơm ăn còn không cần phải lo lắng Zombie, chỉ là trả giá bằng một chút sức lao động, vậy mà những người này còn không biết đủ muốn gây chuyện.

Nàng cũng không biết rằng lòng tham của con người không bao giờ có điểm dừng, chiếm được một ít sẽ muốn được thêm càng nhiều, nhưng sự tham lam này của con người cũng là động lực tiến bộ của nhân loại, điều kiện tiên quyết là bản thân phải có thực lực xuất sắc, nếu không cũng sẽ bị dã tâm nuốt chửng.

Vương Song nhìn thấy người đang chạy tới nơi này, trên mặt hiện lên sự tò mò, hắn trái lại không có cảm thấy một chút uy hiếp trên người nam tử này, thậm chí tận mắt dò xét cũng chỉ nhìn ra là một người bình thường, cho nên không chút lo lắng nào, chỉ là không hiểu vì sao người kia lại hành động mạo hiểm như vậy.

“Pằng”

- Pằng!

Từng tiếng súng vang lên, trên mặt nam tử hiện lên vẻ tuyệt vọng, hắn mới nhìn thấy Vương Song, thấy một nhân vật lớn như Lý Tam cũng đối với Vương Song cung kính như vậy, cho nên không muốn bỏ qua cơ hội này mà hành động như vậy, nhưng hiện tại xem ra bản thân đã lỗ mãng rồi.

- Ngươi có chuyện gì muốn nói sao? Nếu như ta không hài lòng như vậy hành động của ngươi thật sự là tìm chết!

Đột nhiên một giọng nói xuất hiện bên tai hắn.

Nam tử có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, Vương Song đứng bên người hắn, mở bàn tay ra một số viên đạn rơi xuống mặt đất vang lên tiếng lách cách.

- Cái này, vậy mà ngay cả viên đạn cũng có thể bắt được!

Trong lòng nam tử hoảng hốt, vẻ mặt không dám tin, không chỉ có hắn những người sống sót khác cũng như vậy, nhìn thấy vậy mà có người dám dùng tay không tiếp đạn mà bản thân vẫn bình yên vô sự, càng chấn động vô cùng.

- Vương ca ca thật đẹp trai.

Ánh mắt Liễu Lôi lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, vẻ mặt sùng bái nghĩ thầm.

Đám người Lý Tam cũng hoảng hốt, vội vàng dậm chân một cái hướng về phía trước:

- Vương đội trưởng, chúng ta không phải cố ý, không nghĩ rằng ngươi.....

Vẻ mặt kích động, bọn họ vậy mà nổ súng bắn Vương đội trưởng, tuy rằng đây là do Vương Song tự tìm đến nhưng vẫn vô cùng sợ hãi.

- Không sao hết, các ngươi không cần phải khẩn trương!

Vương Song cười nói, hiện tại tố chất thân thể hắn ước chừng có thể sánh với hai mươi người, viên đạn bình thường ngay cả da hắn cũng không bắn qua được, sao có thể tạo thành thương tổn với hắn.

Quay đầu nhìn về phía nam tử:

- Nói đi, ngươi có chuyện gì?

Vẻ mặt Lý Tam hung ác nhìn lại, nếu không có chuyện gì thì hắn nhất định sẽ băm tên kia thành tám khối.

Nghe vậy nam tử giật mình tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, biết bản thân nếu không nói ra được lý do e là hắn nhất định phải chết.

Khẽ cắn môi, nhìn Vương Song:

- Ta sẽ nói, nhưng chỉ nói với một mình hắn, ta không tin những người khác!

- Nói với một mình ta?

Trong lòng Vương Song lại càng tò mò, chuyện gì mà bí mật đến như vậy, chỉ muốn cho một hắn biết.

- Vương đội trưởng, cẩn thận bị hắn ta lừa!

Lý Tam biến sắc, có chút lo lắng nói.

Vương Song cười vẫy tay, ở nơi bình thường này, một người bình thường làm sao có thể lừa hắn, cho dù trên thân tên kia có bom nguyên tử thì bản thân hắn cũng có thể đánh chết, trước khi tên kia kịp phản ứng.

- Được, ngươi theo ta qua đây! Ta ngược lại muốn xem ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì!

Vương Song nói xong, một trận gió mang theo nam tử rời đi, chỉ để lại một đám mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Vương Song trực tiếp dẫn người này tới phòng khách của toà nhà chính, Liễu Thanh Thanh đã rời đi, cho nên nơi này rất yên tĩnh.

- Nơi này không có ai, ngươi nói đi!

Vương Song ngồi ở ghế chủ toạ, nhìn nam tử trước mắt, có chút tò mò mở miệng nói.

- Ngươi là thủ lĩnh ở nơi này sao?

Nam tử không có trả lời, cẩn thận mở miệng hỏi.

- Đúng!

Vương Song đã có chút không kiên nhẫn, người kia vẫn hỏi một chút chuyện không đâu, nếu không phải hắn có kiên nhẫn đã sớm mang hắn ta ném tới xó xỉnh nào đó rồi. Lúc này nhìn nam tử kia, trong mắt Vương Song dần hiện ra một vẻ lạnh lùng, nếu người kia muốn đùa giỡn hắn thì hắn nhất định sẽ làm cho hắn ta hối hận!

Bạn cần đăng nhập để bình luận