Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 570: Hàng xóm xui xẻo!

Nữ tử họ Trần không nói hai lời, dẫn theo Vương Song lái một chiếc xe điện chạy tới tiểu khu Lam Hải Hoa Phủ, Vương Song ngắm nhìn một hồi, trên đường cái có một vài chiếc xe hơi, những mà đều rất ít, người đi đường nhìn thấy xe hơi đều xôn xao né tránh, sợ bị đụng vào, xe hơi đi qua, đám người đều lộ ra thần sắc hâm mộ.

- Ách, xe hơi ở nơi này rất đắt ư? Sao lại có ít như vậy?

Vương Song nghi ngờ hỏi, bây giờ mạt thế, xe hơi đầy đường, theo lý thuyết không phải sản phẩm khan hiếm gì chứ, sao người ở đây lại có thái độ như vậy với xe hơi.

Nghe xong, nữ nhân họ Trần không biết làm sao mở miệng:

- Xe hơi không hề quý giá, thậm chí ngươi muốn, ra ngoài đều có thể tùy tiện lấy, nhưng mà, muốn khởi động, không có xăng, những thứ kia chính là những hộp sắt phế thải, mà bây giờ xăng đều nắm giữ trong tay quan phương, giá cả so với lương thực còn quý hơn, bây giờ cơm còn không ăn đủ no, người nào còn có suy nghĩ đi lái cái thứ đồ chơi này?

Dứt lời, nhìn Vương Song, cười nói:

- Đương nhiên, ngài Vương giàu có như vậy, ngược lại có thể mua một chiếc xe, tới đại lý chính quy mua một chiếc phiên bản mới nhất cũng không quá năm mươi cân lương thực. Bình thường ra ngoài làm gì đều có thể lái xe, đây chính là một đại sát khí thu hút nữ nhân xinh đẹp đó!

Vương Song chỉ cười, hắn ngược lại không cần xe hơi để đi khoe khoang, thậm chí hắn nguyện ý, trong trữ vật giới còn có mấy chiếc xe tăng đây.

Vương Song đi theo nữ tử họ Trần rẽ trái lượn phải, càng đi vào sâu bên trong, càng thấy phồn hoa, các loại siêu thị, trung tâm mua bán, nhà hàng,...đều liên tiếp khắp nơi. Cuối cùng, bọn họ đi vào một tiểu khu có chút vắng vẻ, không có nhiều tòa nhà, phần lớn đều là nhà mười mấy tầng, có mười mấy căn nhà, trên bệ cửa sổ treo đầy quần áo.

Vương Song đi theo đối phương vào thang máy, thẳng tới lầu chín, mỗi hộ bốn tầng, căn nhà Vương Song chọn là 901, nữ tử họ Trần lấy ra một cái chìa khóa mở cửa rồi đi vào.

Sàn nhà toàn bộ làm từ gỗ lim, từng chiếc đèn thủy tinh treo lơ lửng giữa không trung, chăn nệm trong phòng ngủ rộng rãi mềm mại, bát đũa dao nĩa đều là đồ mới nhất, sắp xếp gọn gàng đặt ở trong bếp, các loại đồ dùng điện như tủ lạnh, lò nước, lò vi sóng, máy hút bụi,..thứ gì cần thiết đều có đủ, ngoại trừ máy tính, tivi không có mạng ra thì gần như không có gì khác so với trước khi mạt thế. Nhà vệ sinh cũng là bồn cầu tự hoại tự động, phòng tắm được ngăn cách bởi một tấm kính bông tuyết ngăn cách, diện tích khoảng chừng hơn ba mươi mét vuông, một cái bồn tắm cực lớn ở bên cạnh tường, ban đêm không có chuyện gì làm có thể tắm rửa.

Ngoài những thứ đó ra, còn có một phòng đọc sách, trên giá sách để đầy các loại thư tịch, khoảng chừng mấy trăm quyển, có vẻ như chủ nhân ban đầu là một người thích đọc sách, trên ban công, có một cái võng màu trắng, Vương Song nằm trên võng ngắm phong cảnh ở bên ngoài, nhất thời cảm nhận được một trận tâm thần thanh thản.

Trong phòng khách, còn có một chiếc điện thoại bàn màu trắng, Vương Song kinh ngạc nhìn nữ tử.

- Cái này được thiết lập riêng cho căn nhà này, nó chỉ có thể gọi nội tuyến, phạm vi chỉ trong căn cứ thành phố Thiên Thủy, ra khỏi phạm vi căn cứ thành phố Thiên Thủy thì căn bản không gọi được. Ngài có chuyện gì cần đều có thể gọi điện thoại tương ứng.

Nữ tử họ Trần giải thích.

- Đây cũng là điểm đặc sắc nhất của căn nhà này, bình thường thậm chí không cần phải ra khỏi cửa, một cuộc điện thoại, ăn cơm đều có thể do mỹ nữ tự mình đút vào miệng ngươi!

Điểm duy nhất khiến Vương Song có chút bất mãn là căn phòng này còn có một quầy bar nhỏ, các loại rượu đặt trên đó bây giờ đã không còn, chỉ còn lại những chiếc kệ trống không.

- Ngài Vương, dưới lầu có bán rượu mà, các loại rượu loại nào cũng có, dù sao ngươi cũng không thiếu chút tiền ấy.

Tựa như nhìn ra sự bất mãn của Vương Song, nữ nhân cẩn thận từng li từng tí cười nói, thật vất vả mới gặp được một người thổ hào như thế, nàng cũng không muốn dễ dàng buông tha.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh ồn ào, Vương Song và nữ nhân tò mò nhìn ra ngoài, nữ tử mà buổi sáng hắn gặp ở trong tiệm trái cây đang chặn trước cửa phòng 902, bên ngoài có ba bốn tên đại hán hung thần ác sát vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm nữ tử.

- Các ngươi làm gì thế, đây là nhà ta thuê, các ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta ở!

Nữ tử có chút kích động hét lớn, hai tay vẫn luôn giữ chặt cửa, ngăn không cho những kẻ này tiến vào.

- Đồng Vũ, tiền thuê nhà tháng này ngươi còn chưa nộp, chúng ta chỉ có thể dựa theo quy củ mà làm việc!

Một đại hán cầm đầu lạnh lùng nói.

- Tiền lương tháng này của ta sắp được phát rồi, tiền lương khi vừa nhận được ta sẽ nộp cho các ngươi!

Sắc mặt nữ tử hơi thay đổi, cắn răng nói:

- Các ngươi cũng biết ta làm việc ở đâu, cho nên chút tiền thuê nhà đấy ta vẫn có thể trả được!

Trên mặt đại hán lộ ra một tia cười lạnh:

- Đúng vậy, nếu như công việc ngươi đang làm vẫn còn, vậy thì quả thực vẫn trả được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận