Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 360: Lựa Chọn! (2)

- Các ngươi xem xem có thể sử dụng thuật Trị Liệu chữa trị cho Chu Vân Nguyệt không?

Vương Song nhìn Triệu Hân, trầm giọng lên tiếng, hắn biết giữa hai người không thể nào đối diện, nhưng bây giờ không phải lúc náo loạn, cho nên có chút trịnh trọng.

Không nói gì thêm, Triệu Hân nhìn dáng vẻ của Chu Vân Nguyệt, ánh mắt trở nên hơi kỳ lạ, trên tay nàng xuất hiện một ánh sáng màu trắng, trực tiếp đẩy vào cơ thể Chu Vân Nguyệt.

Thời gian dần trôi qua, cơn sốt cao của Chu Vân Nguyệt vẫn không thấy thuyên giảm, dường như trị liệu của Triệu Hân không có chút tác dụng nào. nhưng đám người Vương Song cũng biết Triệu Hân đã cố hết sức.

- Haizz.

Trong lòng mọi người đều có chút đáng tiếc, biết có lẽ nữ nhân vừa được mang về này không thể cứu được, bọn họ đều có chút thương tiếc, Chu Vân Nguyện cũng là một mỹ nhân tuyệt thế, nếu có thể bọn họ cũng muốn tìm cách cứu chữa.

- Được rồi, các ngươi đều ra ngoài đi!

Vương Song có chút âm trầm nói, đợi những người khác rời đi, sắc mặt của Vương Song trở nên âm tình bất định nhìn nữ nhân đang nằm trên giường, hắn còn có một biện pháp có thể cứu nàng, biện pháp này chính là trái của Sinh Mệnh Thụ, cho dù là người không chết, cho dù thương thế ra sao, đều có thể được khôi phục.

Nhưng mà, trái của Sinh Mệnh Thụ trân quý ra sao Vương Song là người hiểu rõ, tuyệt đối là loại bảo vật nghịch thiên, trong tay hắn bây giờ cũng không có nhiều, chỉ có ba trái mà thôi, hắn định để cho người nhà ăn, nhưng thấy Chu Vân Nguyệt dường như sắp hương tiêu ngọc vẫn, Vương Song lại có chút do dự.

Tựa hồ phát giác được Vương Song đang do dự, Trần Diệu ở bên khóc thấp giọng khóc nức nở nhìn Vương Song, nàng cảm giác được Vương Song có thể cứu được mẫu thân của nàng.

- Ca ca, van cầu ngươi, mau cứu mẫu thân ta đi, Diệu Diệu chỉ có một người thân này thôi, hu hu… Người thân duy nhất cũng rời đi rồi, Diệu Diệu cũng sống không nổi.

Khuôn mặt nhỏ của Diệu Diệu khóc vô cùng thương tâm, nhìn Vương Song, dường như muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng này.

Vương Song vẫn còn đang do dự, âm tình bất định. Diệu Diệu thấy cảnh này, mặt càng là biến sắc, trực tiếp quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy bắp chân Vương Song, cầu khẩn nói:

- Ca ca, chỉ cần ngươi có thể cứu được mẫu thân, bọn ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi, bất luận ngươi sai bọn ta làm gì, bọn ta cũng sẽ đồng ý!

Mặc dù Trần Diệu còn, nhưng dưới sự dạy dỗ của mẫu thân, từ nhỏ nàng đã là một đứa trẻ hoạt bát thông minh, vẫn luôn được mọi người yêu quý, bây giờ biết được Vương Song có thể cứu mẫu thân của mình, trong lòng cũng biết rõ cái giá phải trả chắc chắn sẽ rất lớn, nếu không, Vương Song không đến mức do dự như vậy, cho nên, nàng càng phải quyết định thay mẫu thân, không tiếc tất cả để Vương Song có thể cứu được mẫu thân của mình.

Vương Song nhìn Trần Diệu, sắc mặt nghiêm nghị, chậm rãi lên tiếng,

- Diệu Diệu, đúng vậy, ta có cách có thể cứu mẹ ngươi, đây là một trái của Sinh Mệnh Thụ, chỉ cần một trái này, cho dù bệnh tình có nặng đến đâu cũng sẽ hồi phục như ban đầu.

Nói xong, trên hai tay Vương Song xuất hiện một trái màu đỏ của Sinh Mệnh Thụ, Trần Diệu và đám người Triệu Hân đều cảm giác được sức sống mãnh liệt của nó đang lan tỏa ra khắp căn phòng này.

Ánh mắt Trần Diệu sáng lên, nhìn thứ đang ở trong tay Vương Song, vẻ mặt vô cùng khao khát.

- Thứ này thật ra ta định để lại cho người nhà mình dùng, bởi vì thứ này vô cùng trân quý, ta chỉ có mấy trái mà thôi. Bây giờ ngươi muốn ta cứu mẫu thân ngươi, chỉ cần ăn nó là được.

Vương Song nhìn trái của Sinh Mệnh Thụ trong tay, chậm rãi nói.

Trần Diệu không nói gì, nàng biết Vương Song không bao giờ nói dối lừa gạt mình, thứ này chắc chắn là Thần Dược trân quý, nếu là trước Mạt Thế, có khi các quốc gia sẽ tranh giành nhau vì loại trái này.

- Ngươi đã khổ sở cầu khẩn ta như vậy, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu, nhưng mà, từ nay về sau, hai người các ngươi chính là người của ta, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo ta!

Vương Song nhìn lấy Trần Diệu, âm thanh bình thản nhưng lại giống như sấm sét, rơi vào đầu thiếu nữ, ầm ầm nổ vang.

- Được, ta nguyện ý!

Lúc Vương Song lấy trái cây sinh mệnh cho Chu Vân Nguyệt cho ăn, dường như đã phát hiện được sinh mệnh khí tức nồng đậm, mặc dù đang hôn mê, nhưng miệng hơi mở ra, trực tiếp nuốt trái cây sinh mệnh xuống.

Lúc lấy trái cây cho Chu Vân Nguyệt ăn, hai người Vương Song và Trần Diệu lập tức nhìn thấy từng tia hào quang màu xanh biếc xuất hiện trên người Chu Vân Nguyệt, ẩn chứa sinh mệnh khí tức nồng đậm, cùng lúc đó, sắc mặt nàng cũng là dần dần hồng hào trở lại, khí tức dần dần ổn định theo thời gian.

- Thật sự có hiệu quả!

Trong mắt Trần Diệu lóe lên một tia mừng rỡ, nhìn thấy Chu Vân Nguyệt, kích động đến mức muốn nhào tới trước, bị Vương Song cản lại.

- Đừng nóng vội, mẹ ngươi muốn tỉnh lại còn phải cần một khoảng thời gian!

Vương Song lạnh nhạt nói.

- Yên tâm, ta đã hứa với ngươi, sẽ không đổi ý!

Trần Diệu cho là Vương Song là sợ nàng đổi ý, mở miệng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận