Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 525: Chiếm lại thành phố Giang Nam (6)

Vương Song cũng không cấm hiện tượng này xuất hiện, dù sao những người này đều là vì Thiên Chi Thành liều mạng mà chiến đấu, bọn họ cũng có nhu cầu của mình, chỉ cần ngươi không ép buộc người khác, không vi phạm pháp luật, có bao nhiêu nữ nhân là chuyện của ngươi, chỉ cần ngươi nuôi nổi là được, cho nên, dưới sự đồng ý ngầm của đông đảo cấp trên, bên người rất nhiều cường giả đều là chúng mỹ vờn quanh.

Hiện tại, Tô Tiểu Tuyết thừa dịp đám người Triệu Hân đi xử lý chuyện lớn nhỏ của Thiên Chi Thành mà chủ động đưa tới cửa, Vương Song cũng không ra vẻ cự tuyệt, mà là trở tay ôm chặt lấy đối phương, ôm vưu vật này vào trong ngực mình.

- Ngươi có biết là đang đùa với lửa không?

Vương Song cảm thụ được thân thể ngọc ấm áp trong ngực, cúi đầu nhìn xuống hai má mê người như ngày đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà, nhẹ nhàng nói bên tai Tô Tiểu Tuyết.

- Như thế nào, đường đường là thành chủ Thiên Chi Thành, thời khắc mấu chốt không dám sao?

Tô Tiểu Tuyết không chút sợ hãi, đôi mắt hầu như trở thành một dòng nước mùa xuân, nhìn Vương Song, có chút khiêu khích nói.

- Nữ nhân này, ngươi không có cơ hội hối hận đâu!

Vương Song thấp giọng cười rộ lên, một tay ôm lấy đối phương, nhanh như chớp tiến vào trong phòng, nhất thời, chỉ có thể nghe được tiếng cười duyên dáng của nữ nhân cùng tiếng thở dốc của nam nhân.

Thật lâu sau, mây thu mưa tan, Tô Tiểu Tuyết lười biếng đi tắm rửa, Vương Song thì tựa vào đầu giường, trong lòng nghĩ đến một số chuyện.

Mà Triệu Hân cùng Thái Hiểu trở về nhìn thấy chính là cảnh Tô Tiểu Tuyết một thân buồn ngủ trắng như tuyết đá lên giường Vương Song, bắp chân trắng như tuyết.

- Hì hì, hai vị tỷ tỷ đã trở lại!

Tô Tiểu Tuyết nhìn thấy hai nàng không chút cảm thấy xấu hổ, tha thiết chào hỏi hai người.

Nhìn thấy bộ dạng của Vương Song và Tô Tiểu Tuyết, Triệu Hân cùng Thái Hiểu đều cười khổ một tiếng, thiên phòng vạn phòng, vẫn không thể ngăn cản tiểu hồ ly tinh này.

Nhưng nếu mộc đã đóng thuyền, các nàng cũng không có cách nào nói nữa, đều là bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Vương Song một cái.

Vương Song và Tô Tiểu Tuyết trở lại phòng khách, nhìn Triệu Hân và Thái Hiểu, Vương Song nhẹ giọng nói:

- Tính toán thời gian, bọn họ hẳn là cũng đã đến hạch tâm thành phố Giang Nam, nên xuất hiện, nên xuất hiện, cũng đã đến lúc ta nên xuất hiện!

Nghe vậy, ba nàng đều có chút thân thiết hỏi:

- Tiểu Song, lần này không có gì nguy hiểm chứ?

Vương Song bây giờ chính là trụ cột của Thiên Chi Thành, càng là hạch tâm của Thiên Chi Thành. Một khi hắn có vấn đề, cả Thiên Chi Thành đều phải chấn động.

- Yên tâm, hiện tại thế giới này, không còn người nào có thể giết ta!

Vương Song cười nhạt, ngữ khí tự tin nói không nên lời, khiến sắc mặt các nữ nhân đều chậm lại.

- Biết ngay lão công ta là người giỏi nhất mà!

Tô Tiểu Tuyết mạnh mẽ hôn Vương Song một cái, giống như thị uy lộ ra vẻ khiêu khích với hai nàng kia.

Hai nàng đều coi như không nhìn thấy, nhưng trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đều đang nổi giận, đợi đến khi Vương Song không có ở đây, nhất định phải để tiểu hồ ly tinh này đẹp mặt.

- Nhưng lúc này đây ta mơ hồ cảm giác được sẽ không quá thuận lợi, có thể sẽ có biến cố phát sinh.

Ngữ khí Vương Song biến đổi, lại khiến mấy nữ nhân đều cả kinh,

- Nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, hãy để Đổng Châu, Trương Thiên Khải, Lý Tân, Thu Báo Quốc, Hoàng Thiên Hằng, Chương Nghiệp cùng với Tiểu Hân ngươi đến chủ trì đại cục đi! Đối với ta, có thể có một số biến cố.

Vương Song tiếp tục nói.

- Lão công, chẳng lẽ…

Triệu Hân có chút giật mình run giọng nói.

- Yên tâm, không có nguy hiểm đến tính mạng, ta nói rồi, hiện tại không còn có người nào có thể giết ta! Chỉ là ta có thể sẽ biến mất trong một thời gian.

Vương Song nhàn nhạt cười, nhất thời làm cho mấy người đều một hơi thở phào nhẹ nhõm.

Vương Song hơi trầm tư một chút, nhìn thoáng qua mấy nữ nhân, tiện tay lật một cái, một quả cầu nước màu lam xuất hiện trong tay hắn, hơi búng lên, rơi vào trên người Tô Tiểu Tuyết.

- Đây là Bích Thủy Châu, gặp phải nguy hiểm có thể kích phát lực lượng thủy chi trong đó để bảo vệ mình, trừ phi cường giả cấp chín xuất thủ, nếu không, có thể chống đỡ ba giờ! Tặng cho ngươi như một bùa hộ mệnh!

Vương Song nhàn nhạt giải thích,

- Hân Nhi và Thái Hiểu đều có, còn đây là thuộc về ngươi.

Tô Tiểu Tuyết yên lặng thu lại, nhìn Vương Song, ánh mắt mềm mại như có thể hòa tan sắt thép.

- Lão công à, hay là ngươi dẫn theo Lục Ma Đằng đi, nếu thật sự gặp nguy hiểm, để cho Lục Ma Đằng ngăn cản.

Triệu Hân nhịn không được nói.

- Không được, Tiểu Lục nó là sinh mệnh loại thực vật, thôn phệ đại lượng thi thể Zombie, đã sắp đột phá tới cấp một, không thể để cho nó phí công nhọc sức. Chỉ cần nó có thể đột phá tới cấp một, cho dù ta tạm thời rời đi, Thiên Chi Thành cũng sẽ không loạn!

Vương Song cự tuyệt.

- Nếu như ta tạm thời rời khỏi Thiên Chi Thành, còn phải nhớ rõ trái cây sinh mệnh Bách Thảo Viên của ta, thi thể Zombie ở thành phố Giang Nam đều đút cho nó và Tiểu Lục, đợi đến khi ta trở về, nếu phát hiện các ngươi không theo yêu cầu của ta mà làm, ai nấy đều chờ bị phạt đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận