Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1829: Trận Thứ Ba! (2)

Đây chính là cách của Phong Vân Vô Kỵ, đã trốn không thoát đòn tấn công của đối phương, vậy thì mọi người cùng nhau chết như vậy cũng được coi là bất phân thắng bại!

Không thể không nói, cách đồng quy vô tận này rất ngu xuẩn nhưng lại vô cùng hữu dụng, sắc mặt Mạc Lạc hoàn toàn thay đổi, thi triển Thiên Hành Bộ, muốn bay ra.

Bóng dáng hắn trong nháy mắt bắt đầu mơ hồ, ở trong một thời không khác, một lúc sau, sức mạnh khủng khiếp của gợn sóng quét ngang qua, đám người Vương Song ngay lập tức bố trí lớp phòng ngự chồng chất.

Chờ đến khi sức mạnh gợn sóng qua đi, đám người Vương Song vội vàng tiến về phía trước, lập tức nhìn thấy một bóng người nằm trên mặt đất.

- Phong Vân Vô Kỵ!

Đám người Vương Song kinh hãi kêu lên, toàn bộ áo giáp bao quanh cơ thể Phong Vân Vô Kỵ đều bị phá nát, toàn thân tóc tai bù xù, từng vết thương khủng khiếp xuất hiện, giống như một con búp bê bị nghiền nát.

- Ha.

Đám người Vương Song không dám chần chờ, dùng nguyên lực truyền vào cơ thế Phong Vân Vô Kỵ từng chút một, còn cho hắn ăn Liệu Thương Đan Dược quý giá, cuối cùng, khí tức Phong Vũ Vô Kỵ cũng ổn định trở lại.

Nhìn thấy cuối cùng đã mang Phong Vân Vô Kỵ từ cõi chết kéo trở về, đám người Vương Song thở phào nhẹ nhõm, bọn họ lập tức nhìn về phía đối diện, trong hư không, một bóng người dần dần hiện ra, sắc mặt Mạc Lạc lúc này trắng bệch, hơi thể toàn thân vô cùng uể oải, trên thân thể cũng xuất hiện đầy vết thương, thế nhưng, có thể nhìn ra được, tên này vẫn còn sức chiến đấu.

- Chúng ta chịu thua!

Vương Song lạnh lùng mở miệng, cũng không tiến lên tranh cãi.

Ở phía đối diện, Lam công tử lại không có vui sướng khi giành được thắng lợi, sắc mặt vô cùng u ám nhìn đám người Vương Song, giống như Viễn Cổ Hung Thú.

- Tốt, rất tốt, xem ra là ta xem thường các ngươi, tiếp theo, Long Vân!

Hắn vừa dứt lời, một bóng người từ sau lưng đi ra, đây là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, dáng người thon dài, giống như một gốc Phù Liễu, một cái nhăn mày một nụ cười cũng khiến lòng người rung động.

Khiến cho người khác khó có thể quên chính là đôi mắt của nàng, giống như sao sáng trên trời, ai cũng sẽ sa lầy khi nhìn vào đôi mắt đó.

Nhìn thấy bên kia chọn người ra thi đấu, đám người Vương Song liếc nhìn nhau, Bách Hoa Tiên Tử mỉm cười:

- Nếu là nữ nhân, thì cứ để sư muội là ta đây quyết đấu đi!

Cơ thế nàng nhẹ nhàng nhảy lên, dừng lại trước mặt đối phương.

Đám người Vương Song im lặng nhìn một màn này, trải qua hai trận chiến khốc liệt, hiện tại bọn hắn đã không còn lòng tin chiến thắng, cũng không biết rốt cuộc đối phương có thủ đoạn gì.

Bách Hoa Tiên Tử cười, không có ý định chào hỏi đối phương, Lan Hoa Chỉ khẽ động, đầu ngón tay xuất hiện một cánh hoa hồng nhả, hơi dao động một chút, cánh hoa trong nháy mắt tản ra, bay lượn khắp trời.

- Vù.

- Vù.

- Vù.

Từng tiếng xé gió vang lên, cánh hoa bay lượng, nhưng lại sắc bén như là kiếm quang, vạch ra từng vết giữa không trung. Cánh hoa đầy trời bay về phía Long Vân ở phía đối diện, bao phủ bốn phương tám hướng, cho dù đối phương có tốc độ nhanh cỡ nào cũng không có khả năng ngăn cản.

Chỉ là, cơ thể Long Vân lại giống như một mảnh nhỏ tiêu tan, căn bản không có chút mảy may chống cự.

Bách Hoa Tiên Tử giật mình, nhìn thấy một màn này thì chấn động không gì sánh nổi, dường như nghĩ đến gì đó, xung quanh nàng bỗng nhiên xuất hiện một tòa sen, nàng xếp bằng ngồi lên trên tòa sen, tòa sen tỏa ra từng luồng ánh sáng, bao phủ nàng ở bên trong.

- Ha ha, tốc độ của ta quả thực không bằng Mạc Lạc...

Tiếng cười Long Vân vang lên, lại lần nữa xuất hiện, trên mặt cười nói tự nhiên, giống như từ nãy đến giờ chưa từng biến mất.

- Vừa rồi ngươi đánh ta, hiện tại đến phiên ta.

Long Vân khẽ cười mở miệng, giọng nói hạ xuống, trong tay nàng ta xuất hiện một thanh trường kiếm, một kiếm chém ra, kiếm khí lớn nhỏ bay vút đến trăm trượng, to như núi lớn, ẩn chứa một loại kiếm ý xé trời.

- Ầm.

Bách Hoa Tiên Tử biến sắc, cảm nhận được một đòn này vô cùng khủng bố, vội vàng dùng hai tay kết ấn, tòa sen dưới thân bỗng nhiên biến hóa, ánh sáng cuồn cuộn, bao phủ nàng ở bên trong..

Thế nhưng, chỉ một lúc sau, Bách Hoa Tiên Tử lại chấn kinh khi phát hiện phòng ngự của mình thế mà giống như một miếng đậu hũ, trong nháy mắt bị vỡ nát, phòng ngự rơi vỡ, kiếm khí xoẹt qua cơ thể nàng, ánh mắt Bách Hoa Tiên Tử trong nháy mắt đông cứng, ngay cả suy nghĩ cũng bất động.

Nàng không thể tin được, cúi đầu nhìn lại, cơ thể mình bị kiếm chém thành hai nửa, ngay cả nguyên thần cũng không kịp chạy trốn.

- Không, điều đó không có khả năng...

Bách Hoa Tiên Tử không có cách nào chấp nhận kết quả này, ngay cả một kiếm của đối phương mà bản thân cũng không thể đỡ được!

Đám người Vương Song kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, Bạch Hoa tiên tử đứng bất động lại tạo ra một tòa Sen bao quanh bản thân.

Phía đối diện, ánh mắt Long Vân lóe lên vẻ khó hiểu. Cùng đứng tại đó nhưng cũng không có ý định ra tay.

- Bọn họ là ai?

Đám người Tần Vũ kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hai người cư xử kỳ lạ như vậy.

- Là ảo ảnh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận