Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1627: Đánh giết Mục Hàn Phong (3)

Nghe thấy lời uy hiếp của Mục Huyền, Thanh Nguyên Tử ánh mắt lạnh lẽo:

- Vậy ta chờ các ngươi công phá hộ tông đại trận của Thanh Nguyên Tông ta!

- Nhưng mà nếu các ngươi có thể công phá đại trận, Thanh Nguyên Tông ta cũng sẽ không vì bản thân mà khiến đệ tử chịu ủy khuất, Thanh Nguyên Tông, chỉ có chiến tử Thanh Nguyên Tông Môn Đồ, không có đệ tử đầu hàng, tất cả Môn Đồ thề cùng Thanh Nguyên Tông cùng tồn vong!

Thanh Nguyên Tử âm thanh lãnh tiếng quát vang vọng đất trời, như sấm nổ đinh tai nhức óc!

Tất cả đệ tử Thanh Nguyên Tử đều cả thấy lòng mình dường như có cỗ nhiệt lưu đang cuộn trào, không biết phát ra từ người nào.

- Thề cùng Thanh Nguyên Tông cùng tồn vong!

- Thề cùng Thanh Nguyên Tông cùng tồn vong!

- ...

Từng âm thanh vang lên, cuối cùng như Bách Xuyên hợp dòng hội tụ vào một chỗ, hình thành một cỗ gào thét kinh thiên, các đệ tử mọi người đồng tâm hiệp lực, thanh âm hình thành thậm chí làm cho các tồn tại Mục Huyền giật mình.

- Ý chí thật mạnh!

Bọn họ không khỏi động dung.

Thanh Nguyên Tử thối lui đến trong tông môn, lập tức mang theo đám ngườ Vương Song, Sở Vân Phàm, Tư Đồ Tuyết rời đi, hướng về trên Thanh Nguyên phong.

Nhìn thấy Vương Song rời đi, sát ý trong mắt Mục Huyền phẫn nộ đến tột đỉnh.

Nhưng mà sau khi phẫn nộ, ánh mắt hắn nhìn về phía đỉnh đầu của Thanh Nguyên Tông, Thanh Nguyên Chung cự đại này, nhắm mắt lại, dường như cảm thấy gì đó, lập tức mở mắt ra, âm lãnh mà nhìn Thanh Nguyên Tông.

- Ha ha, lại để cho các ngươi đắc ý một hồi, chờ đến khi Hộ Tông đại trận của các ngươi sụp đổ, cũng là thời điểm Thanh Nguyên Tông các ngươi diệt tông!

Mục Huyền tự lẩm bẩm, sau đó mang người trở lại chỗ sâu trong Tam Tông liên quân, mặc dù muốn báo thù, nhưng hắn muốn đánh vỡ phòng ngự đơn giản Thanh Nguyên Chung đơn giản cũng nằm mơ!

...

Thanh Nguyên Tử mang theo Vương Song bọn người đến Thanh Nguyên đại điện, Vương Song cũng nhìn thấy Chu Càn, trong mắt lóe lên một vòng vui mừng.

Đông đảo đệ tử nhìn đến đại điện trong này đông đảo Phong Chủ cùng Thái Thượng Trưởng Lão đều giật mình, vô cùng cung kính hành lễ, lập tức có chút câu thúc đứng trong đại điện, có chút không biết làm sao.

Vương Song cùng Dương Mạt biểu hiện không tệ, sau khi hoàn lễ với chúng nhiều trưởng bối thì đi đến bên cạnh Chu Càn.

Mà lúc này đông đảo trưởng lão, Phong Chủ, đều không tránh khỏi hung hăng tán dương một phen Vương Song bọn người, đối với Vương Song cùng Dương Mạt trước đó biểu hiện vô cùng hài lòng!

- Ha ha, có hai tiểu gia hỏa này, xem ra thật sự là thiên hữu ta Thanh Nguyên Tông!

Lý trưởng lão càng là vuốt râu mở miệng cười nói.

Nhìn thấy chúng đệ tử hành lễ hoàn tất, Thanh Nguyên Tử nhìn về phía mọi người, nhẹ giọng mở miệng:

- Chư vị đệ tử, tông đã cùng Các Phong Phong Chủ cùng Thái Thượng Trưởng Lão thương lượng xong tất, thời khắc nguy cơ này dẫn các ngươi rời tới Thanh Nguyên Tông, các ngươi tự mình tìm một chỗ che giấu, nếu như Thanh Nguyên Tông có thể vượt qua nguy cơ lần này, các ngươi đến lên, nếu quả thật cứ thế biến mất, tông chủ hi vọng các ngươi có thể lấy được tấm chồng khác, nhiệm vụ của mình, đợi đến Tu Vi Đại Thành, phục hưng Thanh Nguyên Tông ta

Lời nói của Thanh Nguyên Tử khiến đám người Vương Song giật nảy cả mình, không nghĩ tới hiện tại còn chưa có bắt đầu chiến đấu Thanh Nguyên Tử đã quyết định tiễn bọn hắn đi!

- Tông chủ, chúng ta cũng muốn vì tông môn mà bỏ ra một phần lực!

Sở Vân Phàm đột nhiên mở miệng, nói với đám người Thanh Nguyên Tử nói:

- Chúng ta thân là đệ tử tông môn, mắt thấy tông môn gặp khó khăn, nếu như mà rời đi, chúng ta thật sự không xứng trở thành đệ tử của Thanh Nguyên Tông!

Lời nói của Sở Vân Phàm rất rõ ràng, không hề làm bộ.

Nghe thấy Sở Vân Phàm nói như thế, những người khác cũng mở miệng, đều muốn ở lại cùng tiến cùng lui với tông môn.

- Ha ha, các ngươi có thể nghĩ như vậy chúng ta cũng rất vui mừng!

Nhìn thấy biểu hiện của chúng đệ tử, trong mắt đám người Thanh Nguyên Tử lóe lên vẻ vui mừng, Thanh Nguyên Tử cười, ngăn thanh âm của chúng đệ tử sau đó nhẹ giọng mở miệng:

- Các ngươi thiên phú kinh người, là tương lai của Thanh Nguyên Tông ta, chiến trường của các ngươi không ở nơi này, cũng không phải là hiện tại, mà chính là tương lai, các ngươi còn có không gian lớn để tiến bộ, sau này đợi đến khí các ngươi đạt tới Tinh Chủ cảnh giới thậm chí cả Tôn Giả, các ngươi mới được xem như chính thức trưởng thành!

- Hiện tại, để cho những lão cốt đầu như chúng ta ứng phó Tam Tông đi!

- Không sai, các ngươi còn chưa đạt tới đỉnh phong, không giống chúng ta, đời này cũng chỉ như thế thôi, đặc biệt là Vương Song, Dương Mạt hai tiểu gia hỏa ngươi, nếu như các ngươi có thể đạt tới Tinh Chủ cảnh giới, như vậy thì chính là một Lâm Kinh Thiên khác, đến lúc đó, Thanh Nguyên Tông ta cho dù bị diệt, nhưng chỉ cần các ngươi vẫn còn, Thanh Nguyên Tông sẽ không biến mất!

Một bên, một vị Thái Thượng Trưởng Lão trầm giọng mở miệng.

Vương Song cùng Dương Mạt nhìn về phía Chu Càn, muốn biết Chu Càn nói thế nào.

- Ta đã chọn cho các ngươi một nơi tốt rồi, Đông Tinh Vực, cách Tây Tinh Vực rất xa, nhưng cường giả so với Tây Tinh Vực chúng ta càng nhiều, các ngươi ở nơi đó hẳn là sẽ có cơ hội trưởng thành lớn hơn!

Chu Càn nhìn lấy hai người, chậm mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận