Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1361: Hoàng Kim Thần Thể

- Chu Càn, ngươi vẫn như cũ, thậm chí ngày càng già đi!

Lâm Kinh Thiên có chút xúc động mở miệng.

- Không thể so với ngươi được, hiện tại tu vi của ta mất hết, toàn bộ dựa vào một chút nguyên khí, nếu như ta không nhìn lầm, hiện tại ngươi, bất kỳ lúc nào cũng đều có thể độ kiếp Tôn Giả phải không!

Chu Càn bật cười mở miệng, trong mắt dường như có chút thâm thúy .

- Tôn Giả Đại Kiếp Nạn!

Trong lòng đám người Vương Song và Cố Hồng Y kinh hãi, có chút hoảng sợ nhìn Lâm Kinh Thiên, mặc dù đã biết, thực lực của vị này mạnh đến kinh người, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể độ kiếp Tôn Giả Đại Kiếp Nạn, vẫn khiến bọn họ vô cùng kinh hãi!

- Tôn Giả đại kiếp, không chỉ là kiếp nạn bên ngoài, biết bao nhiêu Thiên Kiêu bị chôn vùi ở bước này, cho dù như ta cũng chậm chạp không dám bước đến bước này.

Lâm Kinh Thiên thở dài, dường như vô cùng e dè với cái gọi là Tôn Giả đại kiếp này.

- Lão tổ nói cho ta biết, muốn thật sự vượt qua qua tầng này, nhất định phải chính thức Dữ Đạo Tương Hợp, ta từng thử rất nhiều lần, nhưng luôn cảm thấy đây là sai lầm, thậm chí có một lần ta suýt chút chính thức Dữ Đạo Tương Hợp, Hóa Đạo mà đi!

- Lão tổ của các ngươi?

Lông mày Chu Càn nhíu lại, bọn người Vương Song giật mình, có thể được Lâm Kinh Thiên gọi là lão tổ, ắt hẳn đương nhiên là Tôn Giả chân chính bên trong tông môn của bọn họ!

- Đạo hắn ta biết, nhưng ngươi và hắn không giống nhau, đường đi của hắn không thích hợp với ngươi, Tôn Giả chi cảnh, cách thức mỗi người bước vào trong đó đều hoàn toàn không giống nhau, đề nghị ngươi làm theo trái tim của mình!

Chu Càn nhàn nhạt mở miệng:

- Vạn vật trong trời đất tự có quy luật của nó, ngươi cần làm không phải là chạy theo trào lưu, mà chính là dùng tâm thấu hiểu vạn vật, muốn thành Tôn Giả, trước tu được một trái tim hướng về giác ngộ!

- Ngươi!

Ánh mắt Lâm Kinh Thiên chớp động, dường như có tia chớp xuất hiện trong mắt, vô cùng doạ người, lão luôn coi trọng Chu Càn, trong mắt hình như có tinh tú tiêu tan:

- Ngươi, chẳng lẽ đã!

- Ta đã nói rồi, đã là một phế nhân rồi!

Chu Càn lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng:

- Từng ấy năm đến nay như vậy, mặc dù ta không thể tu luyện, nhưng chính vì vậy, có lẽ lĩnh ngộ của ta với Đạo càng thâm sâu hơn ngươi.

- Đạo thế nào, Đạo Vô Danh, Đại Đạo Vô Ngôn, chỉ có tự mình đi trải nghiệm, ngươi mới hiểu rõ!

Giờ khắc này, từng câu từng chữ của Chu Càn tràn đầy huyền cơ, bọn người Vương Song nghe thấy cảm giác vô cùng khó hiểu, chỉ có Lâm Kinh Thiên, người cách Tôn Giả chi cảnh vô cùng gần, mới hiểu rõ trong lời nói của Chu Càn ẩn chứa đạo lý gì.

- Haiz, nếu như không phải thương thế của ngươi, ta nghĩ, hiện tại ngươi cũng đã vượt qua bước này!

Lâm Kinh Thiên bình tĩnh nhìn Chu Càn, sau cùng cười khổ một tiếng.

- Họa phúc khôn lường, làm sao biết được đây không phải là phúc.

Chu Càn cười nhạt một tiếng.

- Đây là đệ tử của ngươi?

Ngay lập tức Lâm Kinh Thiên dời ánh mắt lên người Vương Song, hỏi Chu Càn:

- Đệ tự này của ngươi, ta từ trên người hắn dường như nhìn thấy một vòng Chí Tôn Tinh dâng lên!

- Ha ha, hiện tại ta như thế này thì làm gì có tư cách thu nhận đồ đệ.

Chu Càn tự giễu cười:

- Hiện tại tất cả những gì tên tiểu tử này học đều tự chính hắn học lấy, làm gì có nửa phần công lao của ta, ta chỉ may mắn nhặt được một món hời mà thôi.

- Môn tuyệt thế bí thuật kia của Vô Danh Phong ngươi?

Lâm Kinh Thiên bỗng nhiên mở miệng, khiến cho trong mắt bọn người Vương Song lóe lên một vòng tinh quang:

- Xem ra môn bí thuật tuyệt thế này thật sự tồn tại!

- Môn bí thuật này!

Chu Càn im lặng hồi lâu, dường như nghĩ đến gì đó:

- Ngươi hẳn phải biết, môn bí thuật này, vốn dĩ không phải người bình thường có thể học được, nếu như không đủ mạnh, học nó cũng sẽ chỉ tự làm hại chính mình.

- Ta biết, năm đó ngươi tài giỏi hơn người, học môn bí thuật này, coi là có thể chấn hưng phái Thanh Nguyên của ngươi, không ngờ tới...

- Cho nên, nếu như không gặp được một người thích hợp, ta thà rằng môn bí thuật này mãi mãi sẽ không xuất thế lần nữa, để tránh gây tai họa cho con cháu!

- Tư chất của tên tiểu tử này rất mạnh, ta có thể cảm nhận được, vượt xa ta và ngươi rất nhiều, hắn, là Chí Tôn Chi Miêu chân chính, hẳn là xứng với môn bí thuật này của ngươi!

...

Hai người bình thản mở miệng, bọn người Vương Song, Cố Hồng Y nhìn hai người chăm chú, đặc biệt là Vương Song, trong lòng càng vô cùng kích động, Lâm Kinh Thiên là đang vì mình giành lấy môn bí thuật này, hắn không biết môn bí thuật này là cái gì, nhưng lại hiểu rõ, môn bí thuật này nhất định cực kỳ đáng sợ, ngay cả Chu lão đối với môn bí thuật này cũng vô cùng e dè.

Cuối cùng, ánh mắt Chu Càn nhìn Vương Song, trong mắt bình thản như nước, nhưng ánh mắt như vậy, Vương Song cảm giác dường như mình không có chút bí mật nào cả, cả người trần trụi đứng ở trước mặt đối phương.

Ngay cả Tiểu Không đang trốn trên người, đều cảm giác ánh mắt kia dường như xuyên thấu qua cơ thể Vương Song, nhìn thấy nó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận