Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1070: Căn cứ địa Hắc Thủy

Thủ vệ nơi cửa rõ ràng quen biết Phương Thanh hai ba ngày lại tới đây, mở miệng cười nói, mỗi lần Phương Thanh tới đều dùng thịt biến dị thú đổi lấy lương thực, loại mua bán này ở trong căn cứ cũng rất được hoan nghênh, bọn họ cũng sẽ không cố ý ngăn cản.

Dù sao căn cứ địa phát triển tốt, đãi ngộ của bọn họ mới có thể được tăng cao.

Phương Thanh cũng rất quen thuộc với những người này, từ trên người lấy ra một hộp thuốc, từ trong đó lấy ra bốn điếu thuốc, đưa cho đối phương, lập tức mở miệng cười:

- Hắc hắc, mấy ngày nay vận khí không tệ, thu hoạch nhiều hơn bình thường không ít, chuẩn bị bán cho căn cứ địa đây.

Mấy người không chút khách khí nhận thuốc lá, châm lửa hút, có người khá kinh ngạc nhìn thuốc lá trên tay:

- Lão Phương, ngươi phát tài rồi nhỉ, là thuốc lá đấy!

- A, đúng, ngươi không nói ta còn không để ý đấy!

Người khác cũng phát hiện trong tay là thuốc lá, một người mở miệng cười:

- Lão Phương, gần đây không phải phát tài đấy chứ, phát tài cũng đừng quên các huynh đệ đó nha.

Phương Thanh cười hùa:

- Các huynh đệ nói gì vậy, chúng ta cũng không phải người ngoài, hai ngày này ta cũng bất ngờ phát hiện ra một bao thuốc, cũng có quên phần mấy huynh đâu.

Mặc dù những thủ vệ này không phải là đại nhân vật gì, nhưng có thể ở chỗ giữ cửa này, phía sau cũng có quan hệ thiên ti vạn lũ, Phương Thanh cũng không muốn đắc tội với bọn họ.

- Được rồi, Lão Phương, tâm ý của ngươi chúng ta nhận, tranh thủ thời gian đi vào đi, chậm thêm chút nữa sẽ đóng cửa đấy!

Lý ca cầm đầu mở miệng cười.

- Được, cám ơn mấy huynh đệ.

Phương Thanh nói tiếng cảm tạ với mấy người này, đám người Miêu Vong ở phía sau tiến lên.

Mọi người thuận lợi tiến vào bên trong, đám người Lý ca cũng không tiến hành kiểm tra, đám người Phương Thanh đã sớm là người quen của căn cứ địa, không cần phải tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, đồng thời trong căn cứ còn có Tiến Hóa Giả cường đại tồn tại, cho dù thực sự có người muốn quấy rối cũng không sợ chút nào.

Tiến vào bên trong, đám người Miêu Vong cảm nhận được sự náo nhiệt vượt xa quá thôn trại của bọn họ, từng dãy phòng ốc đơn sơ sắp dãy hai bên đường, bán đủ loại vật tư.

Trung tâm xa xa, đám người Miêu Vong nhìn thấy một số dương lâu cỡ nhỏ hào hoa, giống như hạc giữa bầy gà.

- Nơi đó là chỗ ở của thủ lĩnh căn cứ địa Hắc Thủy.

Phương Thanh đơn giản giải thích cho Miêu Vong một chút:

- Không có việc gì tuyệt đối không nên tới gần, nếu không dễ dàng bị thủ vệ nơi cửa cho rằng mình là người xâm nhập sẽ bị đánh giết!

Nghe thấy lời của Phương Thanh, trong lòng tất cả mọi người run lên, nhất thời âm thầm khuyên bảo bản thân một phen.

Phương Thanh mang theo mọi người dọc theo đường đi về phía trước, rất nhanh đã rẽ vào trong ngõ hẻm nhỏ, trong ngõ hẻm không sạch sẽ như bên ngoài, có rất nhiều rác rưởi, còn có một vài nữ nhân vóc dáng nóng bỏng đứng trong ngõ hẻm, thấy có người đến, đều chủ động nhiệt tình tiến lên, bày ra dáng vẻ nhiệt tình giống như đã lâu không nhìn thấy thân nhân.

Phương Thanh rất thuần thục thoát khỏi sự dây dưa của những nữ nhân này, tìm đến một quán trọ lấp lòe đèn màu.

Phương Thanh tiến vào bên trong, chủ nhân quán trọ là một nữ nhân vóc dáng đầy đặn, trông rất thân quen với Phương Thanh, Phương Thanh từ trong ngực móc ra một một tờ tiền giấy mười đồng đưa cho đối phương, ra hiệu cho đám người Miêu Vong tiến vào.

- Tiểu Phương, lần này các ngươi lại có thêm một người hả, chút tiền ấy vẫn chưa đủ đâu.

Nữ nhân mở to đôi mắt đào hoa, giống như có thể chảy ra nước.

- Nguyệt tỷ, ta cũng là khách quen chỗ ngươi, giữa chúng ta còn tính toán chút chuyện nhỏ này sao!

Phương Thanh cười hì hì mở miệng, không hề nhắc đến chuyện thêm tiền.

Nữ nhân được gọi là Nguyệt tỷ tức giận trừng mắt liếc đối phương một chút, lấy một chuỗi chìa khoá từ trên tường phía sau lưng ra, đưa cho hắn:

- Chỉ lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, không phải ngươi không biết phòng trọ trong căn cứ địa eo hẹp bao nhiêu!

- Hắc hắc, ta hiểu mà, cám ơn Nguyệt tỷ!

Phương Thanh cười nói một câu, vượt qua đối phương đi thẳng về phía trước, đám người Miêu Vong đi theo phía sau, nhìn dáng người đối phương nóng bỏng, đều âm thầm nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt.

Xuyên qua một rèm cửa, phía sau có mười mấy gian phòng, mỗi một gian phòng đều bị một cánh cửa ngăn lại.

- A, phòng của các ngươi ở chỗ này, WC thì dùng chung, không được làm ồn đến những người khác, nghiêm cấm đánh nhau, quy củ các ngươi đều biết rồi, ta cũng không nói nhiều, nhớ kỹ ngày mai rời đi phải trả lại chìa khoá.

Nữ nhân dùng chìa khoá mở cửa gian phòng ra, đơn giản nói với mấy người quy củ nơi này một chút rồi đong đưa rời đi.

Lúc gần đi còn dùng cặp mắt đào hoa nhìn Miêu Vong một chút, không khỏi sáng lên, bàn tay mềm mại hơi hơi đụng vào Miêu Vong một chút, Miêu Vong giật mình, cánh tay như chớp giật lùi bước.

Tốc độ như vậy cũng khiến Nguyệt tỷ giật mình, có chút ngạc nhiên liếc hắn một cái, sau đó cười duyên một tiếng rời đi.

Đám người Phương Thanh lưu luyến nhìn bóng dáng đối phương rời đi, lập tức có chút hâm mộ nhìn Miêu Vong, động tác vừa rồi bọn hắn cũng đều nhìn thấy, nữ nhân đối với Miêu Vong tốt như vậy bọn hắn cũng vô cùng hâm mộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận