Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1445: Thần Chi Lĩnh Vực!

Suy nghĩ của Vương Song suy nghĩ dường như kéo dài đến bên trong vũ trụ mênh mông này, từng chùm chùm sáng ngôi sao khổng lồ ngưng tụ xuống, thông thiên triệt địa, ngưng tụ ở trên đỉnh đầu Vương Song, trong mơ hồ, dường như hóa thành một chiếc chuông ngôi sao khổng lồ.

"Ầm "

Một âm thanh rung động đất trời vang lên, nơi xa, tay phải của Giang Dật Trần nhất chỉ, ngón tay màu vàng óng đột nhiên điểm ra, sau một khắc, kim quang đầy trời xuất hiện, giữa không trung một ngón tay màu vàng óng xuất hiện, giống như Thần Linh nhất chỉ chân chính, cuồn cuộn, mạnh mẽ!

"Diệt "

Một tiếng quát khẽ vang lên, ngón tay màu vàng khổng lồ này ầm vang rơi xuống, kình phong khủng bố trực đánh nát xung quanh, còn chưa hoàn toàn rơi xuống, mặt đất bên cạnh Vương Song ầm vang vỡ vụn, giống như mạng nhện bị xé nát.

Trên mặt đất, một vết nứt thẳng tắp hướng dến Vương Song, có điều dừng lại trước mặt Vương Song ba tấc, mà ngón tay mày vàng khổng lồ, mang theo một luồng uy lực kinh khủng xé nứt thiên địa đánh tới!

"Tinh Thần Bất Diệt Chung!"

Vương Song thấy thế, biến sắc, hai tay nhanh như tia chớp kết ấn, từng đạo thủ ấn huyền ảo khó lường xuất hiện, mà theo động tác của hắn, khoảng không ở trên đỉnh đầu hắn, vô số ánh sáng của ngôi sao ngưng tụ, cùng thiên địa nguyên khí giống như dòng sông tuôn ra kết hợp, một đạo thông thiên triệt để Tinh Thần Cự Chung xuất hiện, tản ra Tinh Thần Chi Quang sáng chói!

Đây là một Tiểu Tinh Thần Chung to trăm trượng, bên trên có từng đạo Tinh Thần Quang Văn huyền ảo khó lường, dường như đang trình bày một loại Thiên Địa Chí Lý nào đó. Một sự vĩnh hằng không phá, lù lù sừng sững xuất hiện phía trên Cự Chung.

Mặc cho ngươi gió táp mưa sa, ta vẫn cứ tự tại, đây chính là chí cường phòng ngự thần thông Vương Song lĩnh ngộ từ Tinh Thần Cửu Chuyển!

Môn thần thông này, sau khi Vương Song vốn dĩ cứ nghĩ là tự mình nâng cao thân thể, thế nhưng theo sự thấm thía của tu hành, hắn mới đột nhiên phát hiện, môn thần thông này, không hề đơn giản như mình tưởng tượng, có lẽ, khi bản thân có thể chính thức đạt tới Đệ Cửu Chuyển, chính mình sẽ hiểu chỗ mạnh chân chính của đạo thần thông này!

Trên bãi đất tộng, một ngón tay giống như thần linh hạ xuống, tựa như muốn nghiền chết Vương Song như một con kiến, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hung hăng đánh vào Cự chuông quanh người Vương Song.

- Đang.

Tiếng chuông du dương vang dội vang lên, sau một khắc, tiếng chuông dao động hóa thành thực chất, giống như gợn sóng khuếch tán ra ngoài, xung quanh mặt đất vốn đã vỡ vụn lại vỡ vụn lần nữa.

Mà sau đó một cỗ lực lượng hủy diệt vô cùng cường đại theo sóng âm mà truyền đến, dao động như vậy, làm cho đệ tử Thần Linh Tông ở xung quanh đều cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Mà ở nơi hai người va chạm, không gian vặn vẹo, từng lưu quang vàng óng đan xen lẫn nhau, tựa như đang kịch liệt đánh nhau, nhìn thấy một màn này, tông chủ Thần Linh Tông vung lên một vầng hào quang màu vàng đất xuất hiện, bao phủ thân ảnh Vương Song và Giang Dật Trần, cũng phong toả uy lực công kích của bọn họ trong đó.

Từng làn sóng gợn năng lượng rơi vào trên màn hào quang màu vàng đất, càng có thể nhìn thấy hào quang giống như trống vang lên tiếng “bùm” giống như đánh vào trong lòng mọi người.

- Uy lực như vậy, chỉ sợ cho dù là võ giả siêu phàm trung kỳ cũng không cách nào ngăn cản!

Yêu Nguyệt giật mình nói, bàn tay ngọc trắng nhẹ nhàng che miệng, trong đôi mắt tràn ngập mị ý cũng lộ ra một tia kinh ngạc.

Một bên, đám người Lâm Kinh Thiên, Yến tông chủ, Hàn Linh tiên tử đều dùng ánh mắt bình thản nhìn cảnh này, bọn họ biết đây chỉ là chiêu thứ nhất mà thôi, chẳng qua là hai bên dùng để thăm dò, để chân chính quyết đấu thì ở một chiêu cuối cùng!

Nhưng những người khác cũng không rõ ràng lắm, bọn họ nhìn một kích đáng sợ như vậy, đều suy đoán rằng Vương Song có thể sống sót dưới công kích như vậy hay không. Dù sao Giang Dật Trần dùng tu vi của mình áp chế đến Tiên Thiên đỉnh phong, nhưng cho dù như thế, với thực lực của Giang Dật Trần, cường giả siêu phàm hậu kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!

Từng ánh mắt ngưng tụ trong quang tráo, năng lượng màu vàng cùng ánh sáng lưu ly đan vào nhau, tiêu diệt lẫn nhau, dần dần mờ đi, mà theo thời gian trôi qua, tàn dư của năng lượng cũng dần biến mất, lộ ra thân ảnh trong đó.

Giang Dật Trần mặc một bộ đồ màu trắng, bồng bềnh như một vị tiên, gió nhẹ thổi tới làm góc áo của hắn tung bay, trong đôi mắt hắn mơ hồ có một tia sáng vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm, có cảm giác kinh người.

Thân hình mảnh khảnh lẳng lặng đứng, gương mặt lãnh đạm lúc này cũng tò mò nhìn đối diện, hắn biết Vương Song sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Mà bên ngoài sân, ánh mắt mọi người cũng vô cùng tò mò, đều gắt gao nhìn chằm chằm nơi này, muốn biết tình huống của Vương Song dưới một kích này.

Nơi Vương Song đứng, lưu ly màu vàng óng dần phai nhạt, lộ ra thân ảnh phía sau.

Một cái chuông tinh thần lưu ly sừng sững, đường vân cổ xưa tựa như đại biểu cho một chân lý nào đó của trời đất, tràn ngập một loại tang thương và uy nghiêm.

Trong cái chuông khổng lồ, bóng dáng Vương Song đứng thẳng tắp, hai tay ngưng kết ra một đạo ấn ký kỳ dị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận