Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 556: Mối quan hệ kỳ quái! (2)

Hồ Vạn Châu trừng mắt nhìn Trương Hà một cái, Trương Hà cắn môi, dứt khoát đi vào phòng bếp.

- Hồ đại ca, không cần đâu, đợi ta quen thuộc thành phố Thiên Thủy ta sẽ rời đi, tuyệt đối không quấy rầy ngươi.

Vương Song nhìn Hồ Vạn Châu cười khổ nói, mặc dù Hồ Vạn Châu cực kỳ hào phóng, nhưng Vương Song thật ra không cần thiết phải ở lại nơi này quá lâu, mục đích của hắn là dò xét rõ ràng tình huống nơi này, mà tin tức ở khu dân nghèo có được thật sự quá ít, hắn khẳng định phải đi vào khu bình thường và Đặc khu, chỉ có ở chỗ đó, hắn mới có thể thu được nhiều tin tức nhất và đầy đủ nhất. thậm chí gửi tình báo cho đám người Thu Ảnh Đồng nói cho bọn họ tin tức của chính mình.

- Lão Trương còn ở lại nhà ta, ngươi còn sợ không có chỗ của ngươi sao! Con gái của ta cũng sắp về rồi, vừa hay các ngươi có thể làm quen, cứ như vậy đi, không cần phải khách sáo cái gì!

Hồ Vạn Châu giả bộ tức giận nói, nếu như đổi thành một người, cho dù hắn dẫn đối phương ra, e rằng cũng sẽ không đối đãi giống như Vương Song, nhiều lắm là mời đối phương hai bữa cơm rồi để hắn rời đi, nhưng mà đối với Vương Song, Hồ Vạn Châu luôn luôn cảm nhận được trên người hắn tựa như có một tầng sương mù, khiến cho người ta khó nhìn thấu, lại tựa như một vị thần nhân vô cùng phóng khoáng, đứng trên cao quan sát thiên địa.

Hồ Vạn Châu mặc dù không phải Tiến Hóa Giả, không có năng lực cường đại như Tiến Hóa Giả, nhưng trực giác trong thời gian dài hắn săn bắn vẫn còn, trong lúc mơ hồ hắn cảm giác được Vương Song không phải người bình thường, đối đãi với Vương Song mới nhiệt tình như vậy, một mặt là tò mò, mặt khác thì muốn tạo quan hệ tốt với Vương Song, vạn nhất hắn thành công, Vương Song nể tình phân thượng ngày hôm nay mà giúp hắn một tay, có lẽ một nhà bọn họ có thể thoát khỏi khu dân nghèo không phải là không có khả năng.

Vương Song đương nhiên không biết suy nghĩ của Hồ Vạn Châu, nhưng hắn cũng có chút cảm động, dù cho Hồ Vạn Châu có cái tâm tư nhỏ gì, tính cách hào sảng, thẳng thắn kia lại khiến Vương Song vô cùng thưởng thức, trong mạt thế, gần như tất cả mọi người đều biến thành chỉ biết lợi ích bản thân, người còn có thể giữ lại loại tính cách chân chất này gần như gắp chết hết rồi, trong lòng Vương Song cũng không muốn ít đi một người như vậy nữa.

“ Bỏ đi, sau này nhắc nhớ hắn nhiều hơn, tránh khỏi bị Trương Dũng hại chết.”

Trong lòng Vương Song thầm nghĩ.

Ba người ngồi trước bàn, Vương Song đánh giá căn phòng này, xung quanh vách tường đều dùng giấy báo dán lại, một bóng đèn bụi bặm trơ trọi treo giữa không trung, phát ra ánh sáng yếu ớt. bàn ghế đều vô cùng cũ nát, gần như không có bất kỳ đồ dùng trong nhà, nhưng căn nhà lại được chia làm mấy phòng, bọn họ thì ở phòng khách, Trương Hà bận rộn nấu ăn ở phòng bếp trong sân.

Hồ Vạn Châu ngược lại rất phóng khoáng, không ngừng hỏi thăm tình hình của Vương Song, Vương Song đều đơn giản nói qua, có chút tò mò hỏi thăm tình huống cụ thể liên quan tới thành phố Thiên Thủy, cũng biết được không ít, chẳng qua, rất nhiều tin tức hắn đều không thể thu thập được nếu ở trong khu dân nghèo, Vương Song cũng chỉ có thể bỏ qua.

- Trương ca không có chỗ ở trong thành phố Thiên Thủy sao?

Vương Song nói chuyện một hồi, chợt nhìn sang Trương Dũng ở một bên, trong mắt lóe nên một vòng lạnh lùng, mỉm cười nói.

Thấy chủ đề chuyển dời sang bản thân, Trương Dũng đang im lặng cũng nhất thời giật mình, liếc nhìn Vương Song, lạnh nhạt nói:

- Không có!

- Lão Trương cũng là do ta cứu từ dãy núi Đại Hưng, lúc ấy hắn bị một con sói hoang đuổi theo, ta giết chết con sói hoang này, lão Trương mới nhặt được một cái mạng, nhưng khi đó trên người hắn bị thương, bèn ở lại nhà của chúng ta dưỡng thương. Sau khi thương thế lành lại vẫn luôn học săn bắn với ta, mỗi nhiệm vụ đều đi theo ta, bây giờ kỹ thuật săn bắn của hắn thể nhưng không hề thua kém ta!

Hồ Vạn Châu mỉm cười, nói.

- Nói ra, các ngươi ngược lại có chút duyên phận, một người bị sói truy sát, một người thì lạc đường, cũng đều được ta cứu! Ha ha. ngươi nói, đây có phải là duyên phận không.

Trên mặt Trương Dũng lộ ra một tia ý cười, Vương Song nhìn thấy Hồ Vạn Châu vui vẻ như vậy, khẽ cười nói:

- Đúng đó, duyên phận, nhưng mà có đôi khi vẫn không thể tùy ý phát thiện tâm, bởi vì ngươi không biết người ngươi cứu là chó hay là sói! Lòng người khó dò, nói không chừng giờ khắc này xưng huynh gọi đệ với người, một khắc sau, bán ngươi sạch sẽ! Ngươi nói, có phải không, Trương ca?

Nghe lời nói của Vương Song tựa như có ẩn ý, sắc mặt Trương Dũng hơi thay đổi, nhìn Vương Song cười giống như không cười, không khỏi miễn cưỡng kéo ra một biểu tình, phụ họa:

- Đúng đó, đúng đó! Ra bên ngoài vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt!

“Chẳng lẽ, hắn phát hiện ra hành động của ta?”

Trong lòng Trương Dũng có chút lo sợ bất an mà nghĩ:

“Mặc kệ hắn vô tình hay cố ý, tên này, phải chết!”

Trong lòng Trương Dũng thoáng qua một tia sát ý, vừa hay để Vương Song phát giác được, Vương Song không khỏi khẽ lắc đầu, muốn giết chính mình, sát tâm của hắn thật đúng không nhỏ nhỉ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận