Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 561: Nói chuyện đêm khuya! (2)

- Mà cũng chính bởi vì chuyện này, quan hệ của mẹ của nàng với ta càng ngày càng tệ, nàng luôn luôn hận ta hủy đi cuộc đời của con gái! Hủy đi tất cả!

Vương Song im lặng, không biết nên nói thế nào, cuối cùng vẫn thở dài, cuối cùng vẫn thở dài:

- Lão Hồ, loại chuyện như này, ta thật sự không biết nói gì thêm, ngươi là một người cha tốt, ngươi thân làm một người cha có thể làm đều đã làm tới cực hạn, chuyện duy nhất ngươi làm sai chính là ngươi không đủ mạnh, không thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, cũng có lẽ là quy tắc mạt thế đáng chết này, ép người ta vào mức đường cùng!

- Tiểu Song, ta biết ngươi không phải người bình thường, ngươi xem ở phân thượng Hồ ca ngươi dẫn ngươi ra, có thể đáp ứng ta một cái yêu cầu nhỏ?

Hồ Vạn Châu đột nhiên lên tiếng.

- Có liên quan đến Văn Văn sao?

Trên mặt Hồ Vạn Châu lộ ra một nụ cười khổ:

- Ta không đoán sai, ngươi thật sự không phải người bình thường, thật ra, yêu cầu của ta không cao, chỉ hi vọng một ngày nào đó, ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi có thể chiếu cố Văn Văn một chút để nàng không tới mức không thể sống nổi ở thành phố Thiên Thủy, dù chỉ để nàng rửa chén cho người ta, canh cổng, chỉ cần có thể cho nàng phần cơm ăn, có một nơi ở lại, ta đã hài lòng thỏa mãn rồi!

- Nàng vẫn còn trẻ, có tương lai tốt hơn, cho dù bây giờ là mạt thế, nhưng ta tin tưởng mạt thế sẽ luôn đi qua, nhân loại cuối cùng sẽ quay về quỹ tích ban đầu! Hy vọng Văn Văn có thể sống tới lúc đó!

- Đừng nói như vậy, lão Hổ, ngươi chắc chắn sẽ không sao, ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể chờ tới ngày đó!

Vương Song vỗ vai Hồ Vạn Châu, nói:

- Còn về Văn Văn, ngươi yên tâm, Vương Song ta mặc dù không có bản lĩnh quá lớn, nhưng bảo đảm nàng cả đời không lo lại vẫn có thể làm được! Chẳng qua, ta càng hy vọng ngươi tận mắt nhìn thấy cảnh ấy!

Nghe vậy, trên mặt Hồ Vạn Châu lộ ra một vòng ý cười buông lỏng, lộ ra một vòng cảm kích nồng đậm với Vương Song:

- Ta sẽ cố gắng sống sót, không tận mắt thấy nàng lấy chồng, bây giờ ta làm sao dám chết chứ!

- Được rồi, lão Hổ, đừng nói những lời xúi quẩy như vậy, nào, cho ngươi đồ tốt!

Trong hai tay Vương Song xuất hiện một khối thịt khô bịt kín, đây là thứ làm từ thịt thú biến dị, được đóng gói lại, Vương Song tồn trữ không ít trong trữ giới vật của chính mình.

Nhìn thịt khô cỡ một nắm tay Vương Song lấy ra từ trong túi áo, lão Hổ vô cùng chấn kinh, túi áo trên người Vương Song đều nát rồi sao có thể còn có đồ gì, chẳng qua hắn mặc dù thần kinh không ổn định, nhưng lại hiểu rõ có chuyện không nên hỏi, chỉ là càng thêm tò mò về sự thần bí của Vương Song!

Trầm mặc nhận lấy, cần thận từng li từng tí mở ra, cắn một cái, tựa như thật lâu chưa từng ăn thịt, hắn cảm thấy thịt này không giống với thịt ăn trước khi mạt thế, mùi vị vô cùng ngon, rơi vào trong bụng, hắn cũng cảm giác được các tế bào trong cơ thể tựa như của những người sắp sửa đói chết thì phải đối mặt với một bàn tiệc phong phú, điên cuồng cắn nuột năng lượng phóng thích ra từ miếng thịt này.

Thân thể hắn sau khi mạt thế hầu như chưa từng ăn uống các loại đồ ăn dinh dưỡng, bình thường đều là gắng gượng chống đỡ, nhưng bây giờ hắn cảm giác thân thể gần như rỗng tuếch của chính mình đang dần dần khôi phục, toàn thân trên dưới tựa như ngâm mình trong suối nước nóng, vô cùng dễ chịu.

- Cái này, đây là…

Hồ Vạn Châu chấn kinh nhìn Vương Song, không thể tin được chỉ là một miếng thịt như thế mà có lực lượng thần kỳ như vậy, gần như khiến thân thể sắp sửa sụp đổ của chính mình đang dần khôi phục.

Vương Song chỉ cười mà không nói, hắn cho Hồ Vạn Châu thịt thú biến dị này cũng bởi vì nhìn ra thân thể hắn sắp triệt để sụp đổ, Hồ Vạn Châu là người tốt, cũng là người cha tốt, Vương Song không đành lòng nhìn hắn cứ như vậy chết đi, cho nên mới sẽ trợ giúp hắn!

Nhìn thấy biểu tình của Vương Song, Hồ Vạn Châu nhất thời hiểu rõ vấn đề mình hỏi không phải chuyện nên hỏi, cười khổ nhìn Vương Song:

- Thứ này quá trân quý, ta sao dám nhận lấy!

Hắn hiểu rõ giá trị của khối thịt này, cho dù là một nhà bọn họ đều bán mình đoán chừng cũng không mua nổi.

Vương Song khua khua tay, ra hiệu Hồ Vạn Châu nhận lấy, nhìn đối phương, Vương Song thở dài một hơi không biết có nên ra ra sự thật bản thân nhìn thấy hay không, một bộ biểu tình muốn nói lại thôi.

- Sao thế, tiểu Song? Ngươi muốn nói cái gì?

Hồ Vạn Châu nhìn biểu tình của Vương Song, nghi hoặc hỏi.

- Bỏ đi, lão Hổ, nếu như ngươi tin tưởng lời ta nói, sau này tận lực cẩn thận Trương Dũng đi! Hắn không phải một người tốt!

Vương Song từ tốn nói.

- Không thể nào, lão Trương thế nhưng là người chính ra cứu, không có ta cứu hắn, hắn đã sớm chết rồi! Chẳng lẽ hắn còn có thể vong ân bội nghĩa hay sao!

Hồ Vạn Châu có chút không tin nói.

- Tóm lại, lòng người khó dò, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, ta sẽ không ở lại nhà ngươi quá lâu, ta còn có việc mình muốn làm, không thể luôn luôn ở lại chỗ ngươi! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta cũng không kịp xuất thủ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận