Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2306: Khôi Phục Thực Lực! (2)

Trong lúc nhất thời, bọn họ đều nhìn về phía Vương Song, trong lòng bọn họ, có lẽ đã coi Vương Song là chỗ dựa, bọn họ không có biện pháp giải quyết, nhưng Vương Song có lẽ sẽ có!

Đã trôi qua ước chừng nửa ngày, Vương Song hấp thụ hơn mười viên ngũ thải thần thạch, dần dần dung hợp với vũ trụ này, sâu trong đầu, lực lượng phong tỏa cũng toàn bộ tiêu tán.

- Oành.

Một khắc nào đó, Vương Song mở mắt ra, trong mắt, tựa như có tinh thần lóng lánh, giống như một mảnh tinh hà mênh mông.

Vương Song nhìn mọi người, khí tức trở nên mờ ảo vô cùng, trên mặt tựa như có một tầng quang mang trong suốt.

Ở bên cạnh hắn, hơn mười viên linh thạch ngũ thải cỡ nắm tay đã hóa thành bột phấn!

- Vương Song, thực lực của ngươi?

Tất cả mọi người đều có chút kinh hỉ nhìn hắn.

- Đã khôi phục toàn bộ!

Vương Song gật gật đầu, cười khẽ một tiếng, nhìn Lam Linh Nhi:

- Trên người ngươi hẳn là còn có, lấy ra phân đi, chúng ta đều khôi phục thực lực, mới có thể đi trợ giúp các ngươi, thậm chí tìm được nhiều ngũ thải thạch hơn!

Lam Linh Nhi nghe vậy, giống như mèo con bị đâm thủng bí mật, có chút không cam lòng tình nguyện lần nữa lấy ra hơn mười viên thần thạch ngũ thải to bằng nắm tay.

- Không có, đây là hàng tồn kho cuối cùng!

Nhìn thấy bộ dáng tiểu cô nương há miệng, tất cả mọi người đều cười lắc đầu, lập tức chia những ngũ thải thần thạch này ra, tất cả mọi người đều tập trung toàn lực bắt đầu khôi phục thực lực.

Vương Song nhìn Lam Linh Nhi, có chút tò mò hỏi:

- Kỳ thật ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, chính là môn quyền pháp ngươi thi triển lúc trước, rất không tầm thường, ta cảm giác được, ngươi chưa tu hành đến cuối cùng!

- Hừ, đó là thuật trấn tộc của Thanh Lam nhất tộc chúng ta – sáu đạo Luân Hồi quyền, từ xưa đến nay, chỉ có ca ca ta học được, là hắn dạy ta, đáng tiếc, nếu không phải kẻ địch nhiều, với thực lực của ca ca ta, làm sao có thể bị bọn họ trấn áp!

Nói xong lời cuối cùng, Lam Linh Nhi lại có chút nghiến răng mở miệng.

- Sáu đạo Luân Hồi quyền, quyền như tên gọi, tuyệt đối là một môn thần thông vô thượng!

Vương Song khiếp sợ than thở, lập tức tò mò hỏi:

- Chẳng lẽ tổ tiên các ngươi từng xuất hiện đại đế, ta cảm giác so với đế thuật không kém chút nào!

- Đại Đế, đó là tồn tại uy áp vô tận Tinh Hà, chúng ta ở nơi này làm sao có thể có được, người mạnh nhất chính là Thánh Tôn lão nhân gia, tọa trấn Vĩnh Hằng chi điện!

Lam Linh Nhi giải thích.

- Vĩnh Hằng chi điện?

Trong mắt Vương hiện lên một tia dị sắc.

- Đó là nơi Thánh Tôn lão nhân gia hắn ở, nghe nói thủ hộ cái gì, đã tọa trấn vô số kỷ nguyên, cụ thể ai rõ ràng đây, chúng ta cũng không thèm để ý.

Vương Song đăm chiêu, trong lòng có đủ loại suy đoán, nhưng không mở miệng, việc cấp bách hiện tại, là cứu ca ca Lam Linh Nhi ra, giải quyết đám người Lê Mông kia!

Rất nhanh, đám người Lý Sơ Nhất, Chu Vân Nguyệt, Tiểu Thất đều khôi phục xong, Lam Linh Nhi lập tức chỉ đường, mọi người bắt đầu xuất phát.

- Khoáng mạch ngũ thải thạch cách bộ tộc chúng ta cũng không tính là xa, có khoảng cách ba trăm vạn trượng, nơi đó có một tòa quáng sơn phiêu phù trong tinh không, bị vô số tiền bối thanh lam nhất tộc chúng ta đánh xuống vô số ấn ký, không có ca ca của ta, bọn họ muốn tiến vào trong đó, ít nhất cũng phải tốn một trăm năm!

Lam Linh Nhi ở trong Vạn Giới Châu giải thích.

- Sau khi tìm được bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên tiến hành quan sát!

Vương Song dặn dò mọi người.

Vương Song bọn họ chạy đi cực nhanh, chỉ mới thời gian nửa ngày, đã vượt qua không biết bao xa, lúc này, trên người hai Thiên Kiêu Dị Vực bỗng nhiên xuất hiện một tầng quang mang nhàn nhạt.

- Xem ra đã gần đến rồi!

Vương Song nhẹ giọng mở miệng, sau một khắc, hắn bỗng nhiên ra tay, trực tiếp điểm lên người hai người, bọn họ không phát ra tiếng kêu thảm thiết nháy mắt bị trấn sát!

- Tuy rằng chúng ta phong ấn bọn họ, thế không tránh được Thiên Kiêu Dị Vực thần thông thủ đoạn quỷ dị, vẫn nên giết để đảm bảo an toàn!

Lúc này, trong một tòa quáng sơn lơ lửng giữa tinh không, một đám người khí thế dồi dào, phía trước đang chậm rãi thi triển ấn ký lên một người, đó là nam tử trẻ tuổi tóc xanh, mày kiếm mắt sáng, lộ ra cảm giác phiêu dật!

Nhưng mà, người trẻ tuổi lúc này lại có chút chật vật, trên thân thể không biết bị áp lên bao nhiêu phong ấn, khiến tu vi hiện giờ của hắn chỉ có thể phát huy không tới một phần trăm!

Theo ấn ký của hắn, cấm chế trên khoáng sơn trước mắt chậm rãi tiêu tán, cách đó không xa, có người âm thầm truyền âm.

- Lê sư huynh, Lam Phong này sẽ không nhân cơ hội chạy trốn chứ?

Người được hỏi là một nam tử có mái tóc bạc, dường như có một cây thánh giá sâu trong mắt, giống như được tạo thành từ vô số ánh sáng thần thánh.

Nghe vậy, nam tử cười khẽ một tiếng, vô cùng thong dong:

- Lam Phong là một cường giả, chiến lực vô hạn gần bằng ta, nhưng bị ta giáng xuống trật tự thần ấn, có thể nói, sinh tử của hắn đều ở trong tay ta, muốn chạy trốn, nằm mơ! Không cần lo lắng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận