Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1763: Song kiêu, bại!

Nếu như bị thất bại trước mặt mọi người, ném tiền đánh cược của chính mình đi là việc nhỏ, mấu chốt là tin tức này nhất định sẽ truyền ra ngoài, chính mình mặt mũi của hắn coi như mất sạch.

Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn cũng có chút bực bội.

– Vũ Phong, Yến Minh Nguyệt, các ngươi vẫn là cùng nhau lên đi!

Bỗng nhiên, Vương Song mở miệng, đạm mạc nhìn bọn hắn, Yến Minh Nguyệt hắn đương nhiên quen biết, về phần một người khác, hắn cũng là từ trong miệng của những người khác biết được thân phận của đối phương.

– Có ý gì! Ngươi muốn chúng ta liên thủ?

Vu Phong, Yến Minh Nguyệt cũng giật nảy cả mình, tựa như không nghĩ tới Vương Song vậy mà lại nói ra những lời này!

Ánh mắt đám người chung quanh cũng bắt đầu ngưng trọng, trải qua một trận trước đó, không có ai cho rằng Vương Song sẽ sĩ diện mà huênh hoang như này!

Chẳng qua, một người đối chiến hai người, còn đều là cường giả trong học viên cấp ba, vẫn khiến bọn họ có chút hoài nghi thực lực của Vương Song!

Dù cho là Kiếm Tâm trưởng lão cũng nhướng mày, cho rằng Vương Song có chút lỗ mãng, mấy người trước mắt này đều là thiên kiêu của Tứ Tượng Đạo Viện, bất kỳ một người nào cũng đều là thiên kiêu cấp bậc tuyệt đỉnh, có thể đánh bại một người, đã rất khó, hai người liên thủ, e rằng cho dù là đám người Tần Vũ cũng phải cẩn thận cân nhắc.

– Vương Song, ngươi...

Kiếm Tâm trưởng lão đang muốn mở miệng thuyết phục Vương Song không nên vọng động, một bên, Yến Minh Nguyệt và Vu Phong lại lên tiếng trước.

– Chúng ta đồng ý!

Vừa dứt lời, bóng dáng của hai ngươi bọn họ đã hóa thành một đạo lưu quang đồng thời bay lên lôi đài.

Nhìn dáng vẻ, tựa như sợ Vương Song sẽ đổi ý.

– Các ngươi!

Ánh mắt Kiếm Tâm trưởng lão lạnh lẽo, đang muốn giận dữ mắng mỏ bọn họ, Vu Phong lại lần nữa cướp lời:

– Trưởng lão, đây là do Vương Song tự mình yêu cầu, chúng ta không hề ép buộc hắn!

– Trưởng lão, không sao, đối phó với dạng phế vật như này, một người hay là hai người, đều không hề có gì khác nhau!

Vương Song ở phía đối diện hờ hững lên tiếng, lời nói vô cùng ngoan độc, trực tiếp coi hai người là phế vật, khiến sắc mặt hai người Yến Minh Nguyệt đều tức giận tới mức đỏ bừng, trong mắt lóe lên một vòng sát ý nồng đậm!

– Rất tốt, phế vật đúng không, vậy hai tên “phế vật” chúng ta sẽ cho ngươi biết kết cục khi bị phế vật đánh bại là như thế nào!

Vu Phong lạnh lùng mở miệng.

Thấy thế, Kiếm Tâm trưởng lão chỉ có thể bỏ qua, hai tay lập tức kết ấn, màn ánh sáng trước mắt chậm rãi khép kín, mà ở phía dưới, một đám người đều nhìn chăm chú vào một màn ở phía trên, sự tò mò trong lòng lập tức dâng lên!

– Tần đại ca, ngươi cảm thấy trong bọn hắn ai sẽ thắng?

Tần Ngọc và Tần Chiến nhìn Tần Vũ ở bên cạnh, tò mò dò hỏi.

Ánh mắt Tần Vũ bình thản như một cái giếng sâu, không nhìn thấy điểm cuối cùng, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

– Chẳng lẽ hai người Yến Minh Nguyệt liên thủ còn không phải đối thủ của Vương Song!

Tần Ngọc kinh ngạc thốt lên.

– Sự chênh lệch về chất lượng không phải chuyện số lượng có thể để bù đắp.

Tần Vũ nói xong cũng không tiếp tục lên tiếng, trong ánh mắt dường như hiện lên một vòng suy tư, không biết vì sao, từ trên người Vương Song, hắn vậy mà phát giác được một chút khí tức quen thuộc.

– Trên người hắn rốt cuộc là có thứ gì?

Trong lòng Tần Vũ lẩm bẩm.

Một bên khác, hai vị Tuyệt Thế Thiên Kiêu đều là đạm mạc nhìn đám người trên lôi đài, trong mắt có một cỗ tự tin, tự tin chính mình không sợ bất cứ kẻ nào khiêu chiến, sẽ thu hoạch được thắng lợi cuối cùng!

Trên lôi đài, Vương Song nhìn hai người Vu Phong cùng Yến Minh Nguyệt ở phía đối diện, khóe miệng nhấc lên một vòng độ cong, ánh mắt lại vô cùng băng lãnh.

– Giết!

Hai người phía đối diện cũng biết tiên hạ thủ vi cường, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời xuất thủ, trong tay Vu Phong xuất hiện một cái trường mâu, trong tay Yến Minh Nguyệt thì là hiển hiện một cái tấm gương màu xanh.

Tấm gương trong tay Yến Minh Nguyệt bay lên, một chùm ánh sáng màu xanh bay ra, lao về phía Vương Song.

Tốc độ của tia sáng này nhanh đến cực hạn, vừa mới tế ra, lập tức đã lao đến trên người Vương Song!

Kỳ quái là đạo ánh sáng này không hề tạo thành bất cứ thương thế gì cho Vương Song, mà trực tiếp biến mất ở trên người Vương Song!

Thấy cảnh này, trong mắt Yến Minh Nguyệt lóe lên một vòng vui mừng, có chút gấp rút nói:

– Vương Song đã bị thần quang Thanh Linh Thần Kính của ta đánh trúng, nguyên thần của hắn đã lâm vào huyễn tượng, nhân cơ hội này một quyền đánh bại hắn!

Nghe vậy, trong mắt Vu Phong cũng hiện lên một vòng vui mừng, không nói thêm gì, thân ảnh nhất động, lập tức đã rơi vào trước người Vương Song, trường mâu tản ra thần quang xuất hiện, đang muốn đâm thủng Vương Song!

– Đi chết đi!

Tại Phong trong mắt lóe lên một tia cười gằn, giống như đã nhìn thấy dáng vẻ Vương Song bị chính mình đâm thủng, có thể đánh giết một tên tuyệt đỉnh thiên kiêu, còn có thể dành được chiến thắng, về sau ở trong gia tộc, địa vị của hắn đều sẽ tăng vọt, không hề nghi ngờ bản thân sẽ trở thành người cầm quyền tương lai của Vu gia!

Chẳng qua, một khắc sau, ý cười trong mắt Vu Phong ngưng kết, lập tức hiện lên một vòng kinh hãi, bời vì, Vương Song dùng một tay vững vàng nắm chặt trường mâu của hắn, dáng vẻ không hề có một tia bị ảnh hưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận