Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1817: Một nửa đối một nửa!

- Nguyên khí của Lộ dẫn tiêu hao rất nhiều, cần phải bổ sung gấp!

Mạnh Tinh Vân nhìn Linh Ấn trước mắt, nhẹ giọng nói.

Với năng lượng của Mạnh Tinh Vân, ánh sáng trên phong ấn tinh thần dần trở nên sáng hơn, giống như một ngôi sao.

- Được rồi, bây giờ chúng ta có thể dựa vào Lộ dẫn để xuất phát rồi.

Mạnh Tinh Vân đếm và nhập gần một nửa Linh Ấn của mình, cuối cùng dừng lại nói.

Vương Song tiếp nhận Linh Ấn, dung hợp sức mạnh Tinh Thần Lực của mình vào đó, sau đó lần lượt cảm nhận được các tiểu thế giới, giống như ánh sáng rực rỡ trong hư vô.

- Rầm.

Phía trên Lộ dẫn, những tia sáng lóe lên, những tia sáng này bao phủ lấy đám người Vương Song, sau một khắc, hư không bị xé nát, bóng dáng đám người Vương Song biến mất tại chỗ, chỉ để lại một vết nứt đen kịt!

Với sự biến mất của đám người Vương Song, không gian này đã lấy lại được sự yên tĩnh vĩnh cửu, nhưng sau một thời gian, trong hư vô này, dường như có hai đốm sáng xuất hiện. Đó là hai con Huỳnh Hỏa Trùng nhưng rất nhanh đã biến thành hai vòng Thần dương, xung quanh hư không không ngừng sụp đổ, dường như không chịu nổi lực lượng này!

Trong hư không truyền đến thanh âm trầm thấp, giống như Thần linh đang thì thầm.

- Long Càn, nếu muốn trấn áp tám cường giả Trùng Thánh giới, lấy tu vi Bán Thánh của ngươi chẳng phải quá sức hay sao, chờ tám vị cường giả của ta ra tay, Đông Tinh Vực sẽ hoàn toàn sụp đổ!

...

Trong không gian Thiên địa nguyên khí vô cùng mạnh mẽ, một đám người vẻ mặt ngưng trọng tụ tập lại, nếu như đám người Vương Song ở đây, nhất định sẽ phát hiện trong số những người này có Tần Vũ, Giang Hồng Nguyệt, Lý Vân Đồng, và một vài người khác trẻ tuổi khí chất Siêu Nhiên.

Lúc này nhìn bọn họ không được tốt lắm, trên người thậm chí còn có một số vết thương.

- Phù, mặc dù tổn thất nặng nề, nhưng cuối cùng cũng tìm được Lộ dẫn rồi.

Tần Vũ nhìn về Linh Ấn màu vàng nhạt trước mặt, Linh Ấn này tràn ngập một loại linh quang, vô cùng linh động.

- Không nghĩ tới dị biến của Càn Long Nguyên lại có công trạng của Dị Vực, may mắn vận khí của chúng ta tốt, sơm gặp được, lần này mấy người của Dị Vực cũng không quá mạnh, cho nên mới có thể lấy được Lộ dẫn!

Bên cạnh, Giang Hồng Nguyệt trầm giọng nói. Mặc dù nàng là nữ nhi nhưng khí chất mạnh mẽ và kiên quyết, không hề chậm trễ. Hơn nữa, sức mạnh của nàng cũng cực kỳ đáng sợ, hơn nữa trước đó trong quá trình đấu với Thiên kiêu Dị vực nàng cũng là người xung phong đi đầu, một mình chống lại một thiên kiêu của đối phương, như vậy mới khiến bọn họ dễ dàng chiếm được Lộ dẫn!

Vì vậy, khi Giang Hồng Nguyệt nói chuyện, mọi người đều im lặng lắng nghe, không ngắt lời.

- Nhưng mà, dựa theo tin tức của chúng ta, tổng cộng có bốn Lộ dẫn. Chúng ta lại chỉ có một, cũng không biết ba cái còn lại rơi vào tay ai, hi vọng không phải đều rơi vào tay đám người Dị Vực... Nếu không, tiến vào Vô Pháp chi giới, tình huống của chúng ta sẽ vô cùng khó khăn!

- Không còn cách nào, chúng ta rất may mắn có thể lấy được Lộ dẫn này, chỉ có thể cầu nguyện tất cả những lộ dẫn khác đều không rơi vào tay thiên kiêu Dị Vực.

Tần Vũ ở bên cạnh nói, hắn cũng bị thương, khí tức có chút uể oải.

Trong trận chiến trước, hắn cũng gặp phải một đối thủ mạnh, và phải giá rất lớn để đánh bại người kia.

- Hiện tại thực lực của chúng ta vẫn còn quá yếu, cần phải triệu tập càng nhiều cường giả, như vậy mới có thể tiến vào Vô Pháp chi giới, đối mặt với cường giả Dị Vực.

Tần Ngọc và Tần Chiến cũng đứng đó, thay nhau mở miệng nói.

Những người khác nghe vậy đều gật đầu tán thành, trận chiến trước khiến bọn họ hiểu rõ, thiên kiêu của Dị Vực cũng không khác gì bọn họ, hơn nữa mơ hồ còn có một loại lực lượng kỳ dị.

- Có Lộ dẫn, chúng ta có thể rời khỏi tiểu thế giới này, đi đến tiểu thế giới khác tìm cường giả. Cùng lắm, chúng ta buộc phải khống chế thời gian, không thể đi sau đám người Dị Vực.

Giang Hồng Nguyệt nói.

Nói xong, Lộ dẫn trước mặt lóe lên một tia sáng, sau một khắc, nơi này hoàn toàn bao phủ trong thần quang, bóng dáng của bọn họ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

...

Ở một không gian khác, trong một đại dương bao la, trời đã về chiều, những đám mây trên bầu trời phía tây đỏ rực bởi ánh mặt trời lặn, như thể chúng được dát một lớp vàng.

Sóng nước lấp loáng.

Trên mặt biển, một đàn chim Hải u bay ngang qua, bắt đầu trở về tổ của chúng.

Từng đợt gió thổi qua, khiến mặt biển gợn sóng lăn tăn, rồi cả những bọt nước trắng dâng trào, giống như đống tuyết trắng, tương phản với ánh mặt trời đang lặn trên bầu trời, tăng thêm ba phần vẻ đẹp.

Trên mực nước biển, một tia sáng trắng bốc lên, biển xanh cùng ánh sáng trắng đan xen vào nhau, một vầng trăng sáng đột nhiên nhô lên từ đại dương, cái gọi là ánh sáng trắng chính là ánh sáng do vầng trăng này phát ra.

Mà trong vầng trăng sáng tròn này, một bóng người mảnh khảnh lẳng lặng ngồi xếp bằng, độc lập, ưu nhã kinh người, ngũ quan hoàn mỹ đến cực điểm, không thua gì thế gian, đây chính là tiên nhân bị trục xuất!

Bóng người này dường như đang bế quan, nhắm chặt hai mắt, bốn phía phát ra thần quang, thần quang ngưng tụ thành một vòng, xuất hiện sau đầu đối phương, giống như một vị Tiên Vương trẻ tuổi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận