Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1446: Thần Chi Lĩnh Vực! (2)

- Ồ!

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt gắt gao nhìn bóng dáng Vương Song, trên mặt có một chút khiếp sợ.

- Hắn vậy mà đỡ được một kích này của Giang sư huynh!

Có đệ tử thì thầm, ngữ khí tràn đầy kinh ngạc, tựa như Vương Song vượt qua một kích này là chuyện phi thường.

Lúc trước, Giang Dật Trần công kích cường đại như thế nào, bọn họ đều hiểu được, cho dù cường giả siêu phàm hậu kỳ đến ngăn cản cũng chưa chắc có thể tiếp nhận, nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ tất cả đệ tử ở đây, chỉ có Yêu Nguyệt và mấy đệ tử hạch tâm nhất mới có thể tiếp được.

Mà Vương Song có thể tiếp được một kích mà không chút tổn thương, đủ để chứng minh thực lực của hắn.

- Tiểu gia hỏa này thực lực không tệ…

Trong ánh mắt Yến tông chủ chứa đựng ý cười nhìn một màn này, cũng không quá kinh ngạc, nếu Như Vương Song không xuống hắn mới kinh ngạc, có thể được Lâm Kinh Thiên coi trọng, đủ để nói rõ thực lực của Vương Song.

Mà khi mọi người thấp giọng thán phục, quanh người Vương Song bao phủ cái chuông tinh thần, từng đạo lưu ly hiện lên, dần dần trở nên mờ mịt…

Cái chuông như từ vật thất hóa thành hư ảnh, nhưng chỉ có thời gian mấy hơi thở liền hoàn toàn tiêu tán, hai tay Vương Song buông xuống, nhìn Giang Dật Trần ở đối diện, trên mặt lộ ra một tia tươi cười.

- Giang huynh, chiêu thứ nhất ta tiếp được, kế tiếp thì đến lượt ta!

Giang Dật Trần cười rạng rỡ, phong thái điềm tĩnh, bộ dạng như mây trôi nước chảy.

- Vương huynh, ra tay đi, ta cũng muốn nhìn xem Thiên Kiêu có thể được Lâm tiền bối coi trọng rốt cuộc có thực lực mạnh cỡ nào!

Nói xong, trên người hắn có một tia ánh sáng kim sắc xuất hiện, dần tập trung xung quanh hắn, một cỗ ba động kỳ dị xuất hiện.

Vương Song thấy thế không nói nữa, trong tay trống rỗng xuất hiện một thanh trường đao, không phải thần binh kinh thiên động địa, chỉ là một thanh tiên thiên thần binh tản ra hàn quang.

- Đây là đao pháp ta tự nghĩ ra, đáng tiếc với thực lực bây giờ của ta, chỉ sáng tạo ra đao thứ ba, kính xin Giang huynh xin chỉ giáo!

Hai tay Vương Song cầm đao, không có động tác thừa, tâm, thần, ý, lực, tất cả đều dung nhập vào trong một đao này.

Sau một khắc, trong nháy mắt trời đất tựa như tối đen lại, giống như màn đêm buông xuống, màu đen vô biên bao phủ đại địa, mỗi người đều cảm giác như mình sâu trong u minh.

Nhưng đây chỉ là so với những đệ tử kia, còn Lâm Kinh Thiên và đám người Yến tông chủ đều kinh ngạc nhìn một màn này, trong lòng nổi lên một tia gợn sóng.

- Hậu sinh khả úy…

Yến tông chủ đột nhiên lên tiếng, nhìn thoáng qua Lâm Kinh Thiên:

- Lâm huynh, lương tài mỹ ngọc như vậy, ngươi nỡ buông tay sao?

- Ha ha, quân tử không đoạt người tốt, ta còn không đến mức cướp đồ đệ của lão gia hỏa Chu Càn kia.

Lâm Kinh Thiên cười nhạt nói.

Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn phía xa, trong màn hào quang màu vàng đất, trong bóng tối vô tận, một đạo đao quang cực kỳ sáng chói xuất hiện, một đao có thể chém thiên địa nhật nguyệt, đao quang cường hoành như vậy, không gian trước mặt đều bị cắt ra từng đạo khe nứt rất nhỏ.

Các vết nứt không gian màu đen giống như mạng nhện, trông sâu và bí ẩn.

Cùng lúc đó, một tiếng quát lạnh lùng vang lên:

- Đao hỏi kiếp này ai tranh phong!

- Vút!

Đao quang dùng tốc độ nhanh như tia sét hạ xuống, không đến một phần ngàn giây, đã đến trước người Giang Dật Trần.

Ánh đao còn chưa dứt, bên cạnh hắn, mặt đất đã bị nát bấy, gió mạnh thổi qua quần áo của hắn, làm cho hai mắt Giang Dật Trần hơi nheo lại, trong mắt hắn hiện lên một tia cảm thán,

- Đao pháp thật tốt!

Hắn nhịn không được hét lên tiếng, nếu như hiện tại đổi thành một người khác của Thần Linh Tông, hắn tin rằng không ai có thể ngăn cản một đao này, đây là không gì không phá, chí cường chí cương một đao, một đao hạ xuống, không phải ngươi chết, thì chính là ta vong!

Nhưng Giang Dật Trần chỉ lạnh nhạt cười, lập tức hai tay nhanh như tia sét mà kết ấn, hai tay của hắn giống như xuyên hoa hồ điệp, kết ra từng đạo ấn ký vô cùng huyền ảo cùng phức tạp.

- Thần Chi Lĩnh Vực!

Hét nhẹ một tiếng, quanh thân Giang Dật Trần xuất hiện một mảnh đất thuần khiết, nhưng chỉ có bán kính mười trượng, bên trong đó là hoa cỏ khắp nơi, suối nguồn róc rách, hoa rơi đầy màu sắc, cánh hoa rung rinh.

Mà ở trong mảnh đất thuần khiết này, những âm thanh kỳ dị xuất hiện, tựa như thần linh đang tụng kinh, có khí tức khó hiểu đang lưu chuyển, làm cho lĩnh vực của Giang Dật Trần hiển hiện vô cùng thần thánh!

- Đây chính là Thần Chi Lĩnh Vực của Thần Linh Thể!

Ánh mắt Lâm Kinh Thiên kinh ngạc nhìn một màn này:

- Nghe nói, Thần Linh Thể của đại thành thi triển ra Thần Chi Lĩnh Vực này, thậm chí sẽ hình thành một tiểu thế giới. Trong tiểu thế giới này, hắn chính là tồn tại vô địch, không ai có thể đánh bại hắn, thậm chí, không ai có thể công phá lĩnh vực này!

- Tuy rằng, tiểu gia hỏa này đã dùng tu vi áp chế đến Tiên Thiên đỉnh phong, nhưng mà muốn công phá phòng ngự này, cho dù siêu phàm đỉnh phong xuất thủ, cũng chưa chắc có thể làm được!

- Ha ha…

Một bên, nghe được lời nói của Lâm Kinh Thiên, Yến tông chủ chỉ cười ha hả hai tiếng, thoạt nhìn như vô cùng đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận