Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2359: Nhân Hoàng thiếu niên (Canh thứ hai) (2)

Thân tử của Nhân Hoàng là Phong Duyên, khẳng định cũng họ Phong, mình chỉ cần hỏi bộ tộc nào cũng họ Phong, Vương Song không khỏi tiếp tục hỏi:

- Các ngươi biết trong các bộ lạc gần đây có Phong thị hoặc là họ Phong, có hài tử rất đặc biệt không?

Nếu là Nhân Hoàng, nhất định có chỗ khác thường, nên tương đối dễ tìm.

Nhưng Phong Thạch nghe vậy cười khổ một tiếng:

- Thượng thân, xung quanh hơn hai trăm bộ lạc, chỉ có bộ lạc Đại Phong chúng ta là Phong thị.

Vương Song nghe vậy sững sờ, đầu óc chấn động, đúng vậy, bản thân thật là ngốc, bộ lạc Đại Phong, tất cả đều là Phong thị, có lẽ chính là bộ lạc của Nhân Hoàng!

- Vậy bộ lạc các ngươi có thiếu niên đặc biệt nào không?

Vương Song hỏi với đôi mắt sáng ngời.

- Cái này.....

Nghe vậy, Phong Thạch chần chừ một chút, nhìn Phong Cổ, lại nhìn rất nhiều trưởng lão xung quanh, có chút do dự.

Vương Song thấy thế, tâm niệm khẽ động, mở miệng cười nói:

- Lần này bản tọa để ngươi rời núi là để tìm một đệ tử thích hợp, nếu như các ngươi có đệ tử đáp ứng điều kiện, ta có thể cân nhắc thu làm đệ tử, dạy bảo hắn thần thông chi thuật. Nếu không thì quên đi.

Nói xong, Vương Song an lặng chờ đối phương trả lời, thời đại viễn cổ không có người hiểu tu hành, hắn tin rằng không có người có thể cự tuyệt đề nghị của mình.

Quả nhiên nghe được lời Vương Song nói, nhóm người này trong mắt đều hiện lên vẻ cuồng hỉ, Phong Thạch vội vàng nói:

- Thượng thần, bộ lạc chúng tôi có một người, hẳn là phù hợp với yêu cầu của thượng thần!

- Hắn là Phong Hiên, hài tử của Phong Cổ, khi hắn ra đời thiên không đã giáng lạc một quang mang ngũ sắc, hình thành một cái phù văn trên trán của hắn, hơn nữa đứa bé này trời sinh thông minh, sinh ra đã biết, lực lớn vô cùng, bây giờ mới hơn ba tuổi, nhưng có rất ít người trong bộ lạc của chúng tôi có thể đánh bại hắn.

Nghe lời nói của Phong Thạch, trong lòng Vương Song nổi lên vẻ cuồng hỉ, ha ha, thực sự không tốn nhiều công sức, Nhân Hoàng thực sự ở trong bộ lạc Đại Phong.

- Không sai, năm người chúng ta đi trộm trứng của Khai Minh Thú trước đó chính là để đứa trẻ này sử dụng, để hắn có thể tiến thêm một bước, dù sao Phong Hiên là hy vọng của bộ lạc chúng ta, nếu như thực lực của hắn mạnh hơn, tương lai có thể hộ thủ bộ lạc chúng ta tốt hơn.

Phong Cổ cũng gật đầu nói, trên mặt có một chút tự hào, dù sao cũng là hạt giống của hắn!

- Thực sự thần kỳ như vậy, ta muốn xem một chút, nếu như thực sự đúng như lời ngươi nói, ta thu làm đệ tử cũng không sao.

Vương Song cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, làm ra điệu bộ bình thản.

Nói thật, làm sư phụ của Nhân Hoàng cảm giác thành tựu tràn ngập, nếu như mình có thể quay trở về có thể khoe khoang cả đời.

- Được ta sẽ mang hắn đến đây, tiểu gia hỏa này có chút nghịch ngợm, hiện tại cũng không biết chạy đi nơi nào.

Phong Cổ nghe vậy, cáo từ với Vương Song, đi bắt tiểu tể tử của mình.

Sau khi Phong Cổ đi, Phong Thạch nhìn Vương Song, thận trọng mở miệng hỏi thăm:

- Thượng thần, không biết ngài đến từ đâu? Hiện tại thiên địa này đã bị những thiên thần kia chiếm cứ, bọn họ đối với chủng tộc của mấy bộ lạc của chúng tôi sẽ không mảy may lưu tình, ngài làm sao tới được nơi này?

- Ta tới từ nơi rất xa.

Vương Song nghe thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ khổ sở, lắc đầu, không nhiều lời.

Dù sao vượt qua lịch sử kỷ nguyên, nghịch loạn thời không, đây là một chuyện kinh khủng cỡ nào. Nói ra ai cũng không dám tin.

- Hừm?

Bỗng nhiên Vương Song nhìn thấy một tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc trác lộ ra cái đầu nhỏ, đôi mắt đen láy tò mò nhìn hắn.

- Phong Hiên, sao ngươi ở nơi này?

Mấy người Phong Thạch nhìn thấy tiểu gia hỏa này, đều mở miệng kinh ngạc.

Đây chính là Phong Hiên, tâm lý Vương Song chấn động, nghiêm túc dò xét đối phương.

- Nghe a mẫu nói có một thượng thần đến, ta chưa từng thấy thần.

Phong Hiên từ sau cửa đi ra, đến trước mặt Vương Song vừa vui vừa nhảy.

- Bọn họ đều nói ngươi là thần, vậy ngươi sẽ thế nào, có thể đánh bại ta không?

Nghe những lời non nớt của Phong Hiên, Vương Song không quan tâm, nhưng đám người Phong Thạch một bên đều biến sắc hoàn toàn:

- Phong Hiên làm càn, không được vô lễ với thượng thần.

Nói xong, vội vàng xin lỗi Vương Song.

- Thượng Thần bớt giận, tiểu gia hỏa không hiểu chuyện, hy vọng thượng thần không chấp nhặt với hắn.

Vương Song xua tay biểu thị bản thân cũng không thèm để ý, cười híp mắt nhìn tiểu gia hỏa này:

- Ha ha, thứ ta biết có thể nhiều rồi, lên mây cưỡng sương, dời núi lấp biển, chỉ cần ngươi nghĩ không tới, không có chuyện gì ta làm không được.

Vương Song bắt đầu tự biên tự diễn, cũng không thể gọi là khoe khoang, đến loại cảnh ngộ này của hắn căn bản rất ít chuyện làm không được.

- Vậy tu hành thần thông của ngươi có thể giết những thiên thần kia sao?

Phong Hiên bỗng nhiên mở miệng, bọn người Phong Thạch dọa đến sắc mặt tái nhợt, làm sao cũng không nghĩ tới Phong Hiên vậy mà nói ra ngôn ngữ “đại nghịch” này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận