Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 548: Thợ săn (2)

Khiêng con nai này, Vương Song chạy về nơi có âm thanh truyền đến, tốc độ cũng không nhanh, giống như tốc độ của một người bình thường, rất nhanh, chưa đến hai phút đồng hồ, Vương Song lập tức thấy từng bóng người thận trọng, có người cầm một thanh đại khảm đao, có người cầm một cây giáo tự chế, còn có người cầm Tiêu Phòng Phủ, làm cho Vương Song cảm thấy kinh ngạc nhất là còn có hai người cầm cung tiễn, giống như thợ săn thời cổ đại.

Nhìn quần áo của đám người này cũng đều rách tơi tả, dáng người đều gầy như que củi, người cầm đầu nhìn thì có chút cường tráng, có điều trên thân thể cũng có một số vết thương, có vết cào, vết đao ngổn ngang lộn xộn, đặc biệt là một vết đao trên mặt dường như từ trán xẹt qua cằm, nhìn tựa như là một trang giấy rách vậy, có chút đáng sợ. Cũng chính là tên này, cầm một bộ cung tên, Vương Song lặng lẽ nhìn, tiễn pháp của nam nhân này rất tốt, một tên bắn ra, một con thỏ mập ú trực tiếp bị bắn thủng, dính ở trên mặt đất.

- Ha ha, tiễn pháp của Hồ ca quả nhiên lợi hại!

- Trong địa bàn thành phố Thiên Thủy cao thủ có loại tiễn pháp này như Hồ Ca không nhiều đâu! Bội phục!

- Có Hồ Ca ở đây, nhiệm vụ lần này của chúng ta sẽ nhẹ nhàng hơn rồi!

Một đám người nhìn thấy tiễn pháp của nam tử, đều vỗ tay khen tốt, không ngừng vỗ lên từng cái mông ngựa. Sắc mặt nam tử sắc mặt không thay đổi, trong mắt lóe lên một tia hưng phấn, dường như cũng có chút đắc ý vì tiễn pháp của mình.

- Lão Hồ, tiễn pháp của ngươi xem ra lại có rất lớn tiến bộ đó!

Một nam tử nhìn có vẻ hơi to lớn mở miệng cười nói, tóc trên đỉnh đầu hắn bị cạo sạch, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia hung hãn, nhìn rất dữ tợn.

- Ha ha, xem ra gần đây ta luyện tên quá nhiều! Tiễn pháp bất tri bất giác cũng nâng cao!

Nam tử cười ha ha, ngay sau đó nhanh chân đi về phía trước, nhấc con thỏ mập ú lên, vừa hay nhìn thấy Vương Song ở một bên cách đó không xa, nhất thời cái giật mình, giương cung tên, nhắm thẳng vào Vương Song, quát lạnh một tiếng:

- Ngươi là ai? Ở nơi đó làm gì!

Nghe thấy lời của nam tử này, ánh mắt của đám người phía sau hắn đều tập trung, cấp tốc xông về phía trước, có điều cũng có những ngươi nhát gan lập tức lặng lẽ lui về phía sau. Bọn hắn nhìn thấy bộ dạng của Vương Song, nhất thời liền vỡ tổ.

- Đây là ai?

- Làm sao ở dãy núi Đại Hưng lại còn có người trong đó?

- Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là một người sống sót! Có điều ngoại trừ chúng ta, còn có người tới nơi này sao?

- Nói cũng không chính xác, trong thành phố Thiên Thủy các loại thế lực đan xen, có thế lực còn mạnh hơn Thanh Long Bang, nói không chừng hắn bị thế lực ép tới.

- ...

Tất cả mọi người bắt đầu xôn xao bàn luận, đối với sự xuất hiện của Vương Song vô cùng tò mò, chút cảnh giác lúc đầu cũng buông lỏng, dù sao Vương Song mặc một bộ quần áo rách tơi tả, nhìn vô cùng bẩn thỉu, xem có vẻ cũng là một người may mắn sống sót, bọn họ nhiều người như vậy, cũng không cần sợ hãi.

Có điều, Hồ ca cầm đầu lại là mơ hồ cảm giác được điều gì đó không đúng, hắn dựa vào kinh nghiệm săn bắn mười năm, đã sớm có một trực giác vô cùng mạnh mẽ, cho dù là Tiến Hóa Giả bình thường cũng chưa chắc có thể so với hắn, cho nên hắn luôn luôn có một loại cảm giác bất an, dường như người trước mắt giống như là Viễn Cổ Hung Thú gì đó.

Nghe được lời của nam tử này, Vương Song giả bộ làm dáng vẻ thất kinh, có chút lắp bắp mở miệng:

- Ta... Ta tới thành phố Thiên Thủy lánh nạn, kết quả vẫn chưa vào được thành phố Thiên Thủy, đã bị người ta tóm, bắt phái đi vào dãy núi Đại Hưng, kết quả bọn hắn đều chết rồi, chỉ còn lại một mình ta, bây giờ thế lực cưỡng ép ta đã quay về, ta lạc đường trong rừng rậm, không tìm thấy đường đi.

Mọi người nghe vậy, trên mặt đều là lộ ra biểu cảm quả nhiên chính là như vậy, trong thành phố Thiên Thủy các loại thế lực đan xen, mỗi lần bọn chúng đều sẽ bắt rất nhiều người, ép bọn hắn vào dãy núi Đại Hưng qua đi săn, dù sao, bên trong dãy núi Đại Hưng mặc dù có biến dị thú kinh khủng, nhưng chỉ ở bên trong, bên ngoài phần lớn là một số dã thú, giờ đây Zombie, biến dị thú hoành hành, chỗ nào còn có thể ăn thịt, có thể săn được con mồi có thịt ăn, chắc chắn là một chuyện vô cùng sung sướng!

Bình thường một cân thịt thú có thể đổi được ba cân lương thực, đối với những thế lực cao cấp của thành phố Thiên Thủy kia mà nói, đây chính là thức ăn chính của bọn họ, vô cùng được ưa chuộng.

Mà muốn thu hoạch được thịt thú vật, chỉ có thể qua dãy núi Đại Hưng săn bắn, những cái tên tự xưng là thân phận cao quý kia tất nhiên không có khả năng tự mình làm, hoặc là thuê người săn bắn, cấp cho đối phương thù lao nhất định, hoặc là bắt một số người bình thường qua đó săn bắn, chết bao nhiêu người bọn chúng cũng không quan tâm, nếu như không có hoàn thành số lượng bọn chúng cần, chuyện xảy đến chăc chắn còn thê thảm hơn so vơi cái chết!

Ở trong mắt những người này, Vương Song giống như bọn họ, đều là người bị ép vào nơi này may mắn sống sót , có điều, hắn may mắn hơn so với những tên đồng bọn kia, chí ít vẫn còn sống sót!

Bạn cần đăng nhập để bình luận