Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2276: Thiện ý của Thái m Thần Tông! (2)

Nghe được lời nói như vậy, Sắc mặt Trác Dao Bán Thánh biến đổi, đang muốn nói, thần sắc vừa động, sắc mặt có chút khó coi ngồi xuống.

- Đương nhiên, Nhược Nam đứa nhỏ này là Thánh Nữ tông môn chúng ta, không ai có tư cách hạn chế tự do của nàng.

Thái m tông chủ mỉm cười nói:

- Đúng rồi, Thánh Nữ đi tới Thái m Thần Tông ta, ngược lại vẫn bế quan, còn chưa kịp lĩnh lấy thần binh thuộc về nàng.

Đây là Thái m Chi Kiếm, có Thái m Thần Tinh luyện chế mà thành, cho dù là trong Bán Thánh Binh đều là đỉnh cấp, giao cho Thánh Nữ hộ thân.

Thái m tông chủ nói xong, vung tay lên, một thanh cổ kiếm tản ra thái âm lực xuất hiện trước người Triệu Nhược Nam.

Triệu Nhược Nam kinh ngạc nhìn tông chủ, không tiếp nhận đến đây, mà nhìn về phía Vương Song, Vương Song cười tiếp nhận cổ kiếm, lập tức chuyển cho Triệu Nhược Nam.

- Cầm đi, đây là tâm ý của quý tông chủ, cũng là biểu tượng thân phận của nàng.

Nghe vậy, Triệu Nhược Nam thu hồi kiếm, cảm tạ tông chủ của Thái m Thần Tông.

- Đa tạ tông chủ.

Thái m Thần Tông tông chủ cười, không thèm để ý khoát tay áo. Trong lòng ngược lại có chút mừng rỡ, Vương Song tiếp nhận thanh Bán Thánh binh này, chính là đại biểu cho thiện ý nguyện ý tiếp nhận Thái m Thần Tông bà.

Tuy rằng đám gia hỏa này cùng rất nhiều thế lực gây chuyện không vui, đánh chết, nhưng cùng bọn họ một chút quan hệ cũng không có.

Sau yến hội, đám người Vương Song không tiếp tục ở lại chỗ này, đưa theo Triệu Nhược Nam rời đi, trên dưới Thái m Thần Tông không có ai ngăn cản, nhưng tin tức này truyền ra với tốc độ ánh sáng.

Vô số người đều biết mục tiêu kế tiếp của Vương Song bọn họ chính là Bích Nguyệt Cổ Thành!

Rất nhiều người đều ở trong tinh không của Thái m Thần Tông và Bích Nguyệt Cổ Thành chờ sãn, hoặc là phục sát, đặc biệt là Thời gia, trực tiếp xuất động hai đại Thánh Giả, ở trên con đường này tiến hành phục kích, nhưng chờ đợi nửa tháng, cũng không phát hiện một chút bóng dáng đối phương, lúc này, rất nhiều người mới phản ứng lại, bọn họ bị Vương Song đùa bỡn.

Bao gồm cả Thái m Thần Tông, biết được tin tức này, Trác Dao Bán Thánh tức đến đập nát một ngọn núi, thế nhưng tông chủ của Thái m Thần Tông lại cười khổ một tiếng, không có kinh ngạc.

Đám người Vương Song cũng không ngốc, làm sao có thể nói mục đích chân chính cho bọn họ biết, đây không phải là đào hố cho mình sao!

......

Lúc này, Vương Song dẫn theo mọi người, dựa theo lộ tuyến tinh đồ xuất hiện trong đầu, chạy về phía sâu trong vũ trụ.

Tựa hồ dần dần thoát ly phồn hoa, mênh mông tinh không một lần nữa biến thành an tĩnh lại, chỉ có tinh thần thiên thạch vạn cổ bất động, phóng thích hằng tinh vô cùng nhiệt lượng này.

Tình cờ, một thiên thạch va chạm vào bề mặt của một hành tinh và đập vỡ một cái hố lớn.

Hư không nứt ra, một hạt châu xuất hiện, chớp động hào quang trong suốt, chính là đám người Vương Song, Tôn Ngôn.

Trong Vạn Giới Châu, Vương Song nhìn về phía trước, đối chiếu tinh đồ trong đầu mình, tiếp tục khống chế Vạn Giới Châu đi về phía trước.

- Còn có bao lâu nữa, Vương tiểu tử, chúng ta không ngừng nghiền nát hư không, đã chạy hơn hai tháng đường đi rồi!

Một bên, Tiểu Thất nói:

- Ngươi cũng đừng dắt chúng ta xuống mương nha.

- Yên tâm, dựa theo Tinh Đồ, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.

Vương Song tự tin nói, mười ngày sau, nhìn tinh không sâu thẳm, thâm sâu trước mắt, liếc mắt một cái cũng không đến nhìn tới cuối cùng.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Vương Song, khiến cho áp lực của hắn tăng vọt.

- Chúng ta là đang bị thất lạc trong tinh không sao?

Sắc mặt Tiểu Thất không chút thay đổi hỏi.

Tất cả mọi người đều xoa tay, sắc mặt không ổn nhìn chằm chằm Vương Song.

- Khụ khụ. Mọi người trước tiên không cần gấp gáp, căn cứ vào tinh đồ biểu hiện, đích đến hẳn là ở phụ cận này.

Vương Song có chút chột dạ nói, thân thể nháy mắt xuất hiện ở bên ngoài, cảm thụ khí tức nơi này, không có một tia sinh cơ, vạn cổ bất biến, hắc ám mà thâm đi dấu.

Đây là rời xa phồn hoa tinh vực hoang vắng khu vực, nhưng Vương Song có thể cảm nhận được trong tinh không này, mơ hồ trong đó tràn ngập một khí tức không giống nhau, tựa hồ đến từ thiên địa khác nhau.

Vương Song một tay vươn ra, trong nháy mắt xé rách hư không, "Đinh" một tiếng, một khối binh khí mảnh vụn rơi xuống.

Vương Song tiếp nhận mảnh vỡ này, trong mắt dâng lên sợ hãi, đây tựa hồ là một mảnh vụn thánh binh, nhưng hiện giờ đã tiêu tán toàn bộ linh tính, trở nên rỉ sét loang lổ.

Mặc dù như vậy, Vương Song vẫn nhận ra một cỗ chiến ý vạn cổ không có mài mòn trên mảnh vỡ này.

Vương Song thất thần chớp động, bỗng nhiên, vô biên đao quang xuất hiện, bao trùm phương viên mười vạn dặm tinh không, trong lúc nhất niệm, mười vạn dặm tinh không trong nháy mắt yên diệt, rơi xuống một ít mảnh vỡ vỡ vụn.

Trong đó, yếu nhất hẳn là Tôn Giả Thần Binh, nếu không, cũng không cách nào chống cự thời gian trôi qua, mặc kệ đã từng chói mắt cỡ nào, huy hoàng, hiện giờ, cũng là trở thành mảnh vụn chôn vùi trong hư không!

- Chẳng lẽ, nơi này đã từng là một chiến trường sao.

Trong lòng Vương Song có chút chấn động, tự lẩm bẩm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận