Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 683: Gặp lại tiểu hổ! (3)

Hình Ưng nghe Vương Song tự thuật đơn giản, cũng không khỏi lộ ra một mạt hâm một, nếu hắn lúc đó một chút may mắn, hẳn là cũng có thể thăng cấp lên nhất giai!

Nhưng tiểu hổ rõ ràng đối với HÌnh Ưng không có hữu nghị, đôi mắt to liếc hắn một cái, liền không hề phản ứng, Hình Ưng tin nếu không phải Vương Song ở đây, phỏng chừng chuyện đầu tiên mà con biến dị thú này làm chính là xử lý mình, cũng khó trách, bọn họ đã chém giết bao nhiêu lần biến dị thú của núi Đại Hưng, giữa nhau đều là thâm cừu đại hận, làm sao có thể hoà bình ở chung, cho nên hắn cũng không nói gì thêm, thản nhiên cười với tiểu hổ, đứng ở một bên, hắn đã có chút hiểu được ý đồ của Vương Song.

- Tiểu hổ, ngươi báo thù sao?

Vương Song nhìn tiểu hổ, dò hỏi.

- Đại sư tử kia bị ta giết, nhưng hai con khác thấy tình thế không ổn, đều liên hợp lại một chỗ, con Lang Vương có rất nhiều thủ hạ, đại tinh tinh cũng có một ít đồng loại, tuy rằng không phải là nhất giai, nhưng cấp bậc đều là cấp tám, cấp chín, ta cũng không dám tuỳ tiện đối phó với chúng nó!

m thanh tiểu hổ có chút tủi thân nói bên trong đầu Vương Song, dường như có chút tức giận bất bình.

Vương Song nghe được cũng là một trận kinh ngạc, thực lực của tiểu hổ mạnh bao nhiêu hắn biết, nhưng như vậy mà giải quyết được một con Sư Vương nhất giai, vẫn là làm cho hắn có chút kinh ngạc.

- Nếu đã như vậy thì hai con còn lại không cần phải vội vàng đối phó rồi, chờ sau này ta giúp ngươi làm thịt chúng nó.

Vương Song an ủi nói.

- Cám ơn chủ nhân!

Tiểu hổ nghe vậy, vẻ mặt lập tức hưng phấn, ở bên người Vương Song giống như một đứa trẻ không ngừng đùa giỡn.

Vương Song nhân cơ hội hỏi địa điểm của Linh Cẩu Vương kia.

- Chủ nhân, ngươi sao lại hỏi con hèn nhát này ở nơi nào?

Tiểu hổ nghiêng đầu, tò mò dò hỏi, trong mắt nó, con linh cẩu nhất giai kia chính là một thứ hèn nhát.

Vương Song cười khổ một tiếng, chỉ qua Hình Ưng.

- Chúng ta cần lợi dụng nó để làm cho Hình Ưng thăng cấp!

Hình Ưng một bên không hiểu gì nhìn một người một thú đang lấy một loại phương thức tiến hành trao đổi mà hắn căn bản không thể lý giải, cuối cùng nhìn Vương Song còn chỉ vào mình, không rõ cho nên hắn lại cười với tiểu hổ.

- Grào!

Tiểu hổ nghe vậy, tức khắc giận dữ, hét lớn một tiếng với Hình Ưng, tuy rằng nó là biến dị thú, nhưng cũng là có lập trường, nếu là kẻ địch của mình, tiểu hổ cũng không để ý mà đi trợ giúp giải quyết, nhưng là vì một người mình không biết, đi giết chết một con biến dị thú nhất giai, nó cũng là rất không bằng lòng.

Nếu không phải Vương Song mang đến, nó chắc chắn sẽ một bàn tay chụp chết Hình Ưng.

Tiếng gầm khủng bố doạ Hình Ưng nhảy dựng, cả thân mình đều chớp mắt nhảy ra ngoài, đứng ra xa nhìn tiểu hổ, trong lòng có chút uỷ khuất, ta cái gì cũng chưa có nói, làm sao lại căm thù ta như vậy, hắn nào có trêu chọc ai.

May mắn Vương Song vội vàng ngăn lại tiểu hổ, khuyên can mãi mới trấn an được tiểu hổ, miễn cưỡng làm cho nó đồng ý nói cho mình vị trí của con linh cẩu nhất giai kia.

Tiểu hổ cõng hai người, thân thể giống như một viên đạn, nháy mắt bay vụt đi, cây cối hai bên trở nên mơ hồ, không thấy rõ được, nhưng hai người cũng không cảm giác được một chút xóc nảy, ngược lại là vô cùng thoải mái, cảm giác giống như đang ở trên đám mây.

Hình Ưng phẫn nộ nhìn phong cảnh bay nhanh về phía sau, nghĩ tới vừa rồi hắn đi lên sai địa điểm bị biến dị Hổ Vương này cắn, không khỏi có chút may mắn vì Vương Song ở một bên, không phải vậy, hắn có thể thật sự sẽ bị biến dị lão hổ khủng bố này cắn chết.

Càng sâu bên trong núi Đại Hưng, nơi này đều là thiên đường cho biến dị thú cao cấp sinh tồn, tuỳ ý đều có thể nhìn thấy biến dị thú cấp tám, cấp chín, thậm chí thỉnh thoảng có thể cảm nhận được Thú Vương nhất giai, nhưng những Thú Vương này đều sống ở lãnh thổ của mình, bởi vậy cho nên bình thường cũng không có đi khắp nơi.

- Tiểu quỷ nhát gan này, bình thường rất ít liên hệ với Thú Vương nhất giai, thực lực của nó gần như là yếu nhất, ngoại trừ bắt nạt một ít biến dị thú cấp thấp, thậm chí ngay cả biến dị thú cấp chín cũng không dám trêu chọc, bình thường đều là di chuyển khắp nơi, giống như sợ có Thú Vương khác đến hại nó, nhát gan tới cực điểm!

Hai người Vương Song ngồi trên người Tiểu hổ, âm thanh của Tiểu hổ vang lên trong đầu Vương Song.

- Cho dù là Thú Vương khác muốn tìm được nó cũng rất khó, nhưng gần đây ta di chuyển khắp nơi, gặp qua nó vài lần, nhưng là mỗi lần nó cảm nhận được hơi thở của ta đều bỏ chạy!

Giọng điệu của Tiểu hổ có ý vị rèn sắt không thành thép.

- Nhưng ta cũng đã nhớ kỹ được khí tức của nó, bất kể là nó ở nơi nào, ta đều có thể theo khí tức này tìm được nó!

Trong chớp mắt, giọng điệu của Tiểu hổ tràn ngập kiêu ngạo cùng tự hào.

Vương Song giống như lừa một tiểu hài, không ngừng lừa đối phương, có thể làm cho nó giúp bọn hắn đối phó với đồng loại của Tiểu hổ, này đối với Tiểu hổ mà nói là một quyết định vô cùng gian nan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận