Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 179: Thu phục Hoàng Thiên Hằng

Vương Song muốn mở miệng giải thích cũng không được, bản thân muốn thu phục người ở đây, phải có người dẫn đầu như Hoàng Thiên Hằng đứng ra, nếu bảo bản thân không có quan hệ gì, e rằng sẽ khiến trong lòng những người ở đây không theo.

Cho nên, để có thể mau chóng thu phục người ở đây, hắn chỉ có thể cam chịu.

- Được, Hoàng Thiên Hằng, lần này ta nhận thua! Nhưng ngươi có muốn giết ta ngay bây giờ cũng không được!

Trầm Hải điên cuồng hét, hắn biết bản thân mình xong đời rồi, bọn họ sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên, bây giờ hắn cũng không cố kỵ gì nữa, điên cuồng nói:

- Hoàng Thiên Hằng, muốn giết ta sao, ngươi không có cửa đâu!

Nói xong, hắn xé mở quần áo trên người, bên trong đều là lựu đạn, khoảng chừng mười quả gì đó, nếu nổ tung, trong viện này sẽ chẳng có ai sống sót.

- Ngươi dám giết ta á! Đến đây! Giết ta đi!

Trầm Hải cười ha hả nói.

Tất cả mọi người đều kinh hãi liên tục lùi về phía sau, không một ai dám đến gần Trầm Hải. Ngay cả Hoàng Thiên Hằng cũng biến sắc, đột nhiên lui về phía sau mấy bước.

- Bọn họ không dám, ta dám!

Đột nhiệt, Vương Song lên tiếng, kiếm quang chợt lóe lên, "Phốc" một tiếng, đầu của Trầm Hải trực tiếp lăn xuống, cơ thể ngã trên mặt đất.

Trầm Hải chết đi, tất cả mọi người đều có chút e ngại khi nhìn thấy thân ảnh của Vương Song, còn về ba Tiến Hóa Giả ở trước mặt Vương Song một chút cử động cũng không dám, dù sao, Vương Song ban nãy đáng sợ thế nào bọn họ đều cảm nhận được.

Vương Song vốn muốn đánh chết Chu Ảnh để lấy năng lực của hắn, nhưng nghĩ đến mình bây giờ muốn thăng cấp cũng khó khăn như thế rồi, nếu có thêm kỹ năng nữa, e rằng thật sự sẽ khiến người ta tuyệt vọng.

Cho nên, Vương Song muốn giữ lại kẻ này, sau này chắc chắn sẽ có chỗ cần dùng đến.

- Vương dội, Vương đội.

Ngay sau khi Vương Song giết chết Trầm Hải, đột nhiên, ở bên ngoài truyền đến tiếng của đám người Chương Nghiệp, mọi người nghe tiếng, vội vàng rời khỏi viện, đi thẳng ra ngoài, bọn họ nhìn thấy đám người Chương Nghiệp, đứng đầu còn có Hoàng Bối Bối, những người đó đang ầm ầm chạy về phía này.

- Đây là?

Hoàng Thiên Hằng có chút kinh ngạc nhìn Vương Song.

- Đồng bọn của ta!

Vương Song cười nói. Bọn họ đến thật đúng lúc, mình vừa mới giết chết Trầm Hải, bọn họ đã đến rồi. Vừa lúc có thể trợ uy cho mình, để những người này nhìn thấy một chút sức mạnh của mình vậy.

- Ba ba!

Hoàng Bối Bối nhìn thấy cha của mình, nhất thời kích động nhào đến, ôm thật chặt Hoàng Thiên Hằng.

- Ôi chao, con gái ngoan! Ngươi không có việc gì là tốt rồi!

Hoàng Thiên Hằng cũng vui mừng khi nhìn thấy nữ nhi của mình. Cảm nhận được cái ôm ấm áp đã lâu, trong lòng xúc động không thôi.

- Ba ba, ngươi có bị thương ở đâu không?

Hoàng Bối Bối nhìn cha của mình, vẻ mặt quan tâm hỏi.

- Yên tâm, có vị hôn phu của con ở đây, sao ba ba lại có chuyện được chứ!

Hoàng Thiên Hằng cười nói.

- Vị hôn phu, ba ba, ngươi đang nói gì vậy! Hắn...

Hoàng Bối Bối nghe vậy, có chút nghi hoặc nói, nhưng còn chưa nói hết thì đã bị chặn ngang.

- Được rồi, việc này nói sau đi, bây giờ vẫn phải xử lý chuyện ở đây cho xong trước đã.

Hoàng Thiên Hằng nói, sau đó nhìn về phía mọi người,

- Các vị huynh đệ, bây giờ mọi người đều ở đây, con sâu Trầm Hải làm rầu nồi canh này đã bị giết, cho nên ta muốn tuyên bố một tin.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Hoàng Thiên Hằng, muốn biết rốt cuộc hắn muốn nói chuyện gì, đám người Chương Nghiệp thì nhìn Vương Song, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Vương Song chỉ lắc đầu với bọn họ ý bảo bọn họ không cần để ý, vì vậy nên bọn họ mới đứng yên lặng ở một bên.

- Lương thực ở nơi này của chúng ta giờ đã xảy ra nguy cơ, lực lượng ở đây càng lúc càng yếu, một khi gặp phải đàn zombie lớn một chút, e rằng chúng ta sẽ trực tiếp diệt vong!

- Cho nên, ta cho rằng, chúng ta chỉ có thể kết hợp lại mới có thể sinh tồn được. Mà người con rể này của ta cũng đã thành lập căn cứ còn cường đại hơn so với chúng ta, hơn nữa còn vừa lấy được số lượng lớn lương thực và súng ống đạn dược, ta tin rằng nếu chúng ta liên thủ nhất định sẽ sinh tồn tốt hơn, cũng không cần lo lắng về vấn đề lương thực nữa.

Mọi người lập tức hiểu ý của Hoàng Thiên Hằng, hắn muốn hai bên hợp lại thành một, nếu Vương Song không phải là con rể của Hoàng Thiên Hằng, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Bây giờ lại cảm thấy có thể chấp nhận, dù sao cũng là người một nhà.

- Ba ba muốn làm gì?

Hoàng Bối Bối kinh ngạc nhìn cha mình, không hiểu dụng ý của cha mình.

Còn đám người Chương Nghiệp lại có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Hằng, ánh mắt lập tức trở nên cổ quái nhìn thoáng qua Hoàng Bối Bối.

- Hoàng ca, thế lực hai bên một khi hợp lại, vậy ai mới là chủ đây?

Một người đột nhiên mở miệng, lời này vừa nói ra, nhất thời mọi người đều trở nên an tĩnh, đối mắt trông mong nhìn Vương Song và Hoàng Thiên Hằng.

Đây mới là điều quan trọng nhất, thế lực hai bên liên hợp cũng không phải không được, những vẫn phải có chủ có thứ, ai là chủ, ai là thứ, chuyện này cũng liên quan đến lợi ích của mỗi người. Nều là chủ, như vậy sau này bất luận là chiến đấu hay là phân chia chiến lợi phẩm thì phe mình đều có lợi hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận