Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1756: Đao quang đến!

Liên tiếp ba côn được đánh ra, từng đạo từng đạo càng cường hãn hơn, theo sự oanh kích của ba côn này, mặt đất trên Diễn Võ Đài đều sắp tan vỡ, một cỗ áp lực kinh khủng cùng cực truyền đến, giống như là toàn bộ Thương Khung đều rơi xuống, thiên địa nguyên khí đều là sôi trào!

Đối mặt với tam thức công kích này, mạnh như Dương Mạt cũng là sắc mặt nghiêm túc, loại thế công này, cho dù là một vị Tinh Chủ ở chỗ này cũng phải ứng phó cẩn thận, sơ ý một chút rất có thể sẽ gặp nhiều thua thiệt!

Hắn hít sâu một hơi, Hoàng Kim Thần Kích trong tay nhất động, tựa như một đạo sao băng rơi xuống, tốc độ cùng lực lượng kiêm hữu, dung hợp lực lượng bá đạo và nhẹ nhàng hòa làm một thể.

Một tiếng gầm vang lên, Hoàng Kim Thần Kích xẹt qua hư không, không gian nổi lên từng tia từng tia gợn sóng, trực tiếp va chạm với ba đạo Côn Ảnh, lực lượng và tốc độ cực hạn, mang đến uy lực vượt quá sức tưởng tượng, tam thức Côn Ảnh từng cái từng cái dần sụp đổ, nhấc lên gợn sóng kinh thiên.

"Ầm" "ầm" "ầm "

Ba tiếng vang rền, bóng dáng Dương Mạt nhận phải xung kích của cỗ sóng này, thân thể trong nháy mắt bay rớt ra ngoài, tiểu tháp trên đỉnh đầu Trương Tín tản mát ra từng đạo từng đạo quang mang nhu hòa, hoàn toàn bao phủ cả người hắn.

"Phốc "

Dương Mạt mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy Trương Tín.

Một kích vừa rồi, lực lượng chính mình phải chịu đựng có thể so với gấp đôi một kích toàn lực của chính mình! Dù cho chính mình là thể chất đặc thù, cũng cảm giác được vô số tia đau đớn.

Nhưng, nhận phải kích thích, khí tức trên người Dương Mạt lại là không giảm mà tăng, từng sợi kim sắc quang mang hiện ra trong chỗ sâu thân thể hắn.

Trên cánh tay hắn, từng tia kim sắc quang hoa giống như nước chảy xuất hiện, liên kết Hoàng Kim Thần Kích với cánh tay.

Một cỗ khí tức kỳ dị hiển hiện trên người Dương Mạt, phía xa xa, một số trưởng lão của Đạo Quán nhìn thấy một màn này, sắc mặt lập tức biến đổi.

– Tương truyền, người sở hữu Hoàng Kim Thần Thể, nhận phải thương thế càng thêm nghiêm trọng, thì bạo phát chiến lực sẽ càng cường đại...

Một vị trưởng lão chậm rãi mở miệng, nói ra một cái bí mật.

– Bởi vậy, muốn tuyệt sát Hoàng Kim Thần Thể, tuyệt đối không thể đánh lâu dài, phải tốc chiến tốc thắng, một kích phân thắng thua…

Nghe lão giả nói, không ít người đều là ánh mắt ngưng tụ, ở trong lòng ghi nhớ, Dương Mạt cũng nghe được lời nói này, chẳng qua lại là không có để ý, đối với hắn mà nói, đây căn bản không tính là sơ hở!

Có được Niết Bàn Thánh Thuật, muốn một kích đánh giết chính mình, trừ phi vượt qua chính mình quá nhiều!

Nhưng mà, loại tồn tại kia, muốn xuất thủ cũng phải suy nghĩ thật kỹ thật rõ ràng, dù sao bản thân bây giờ là học viên của Tứ Tượng Đạo Quán, cũng không phải cô độc lẻ loi.

Hoàng Kim Thần Kích trong tay phát sáng, hai tay Dương Mạt chấn động, Thần Kích bạo phát, uy lực rung chuyển hư không, lần nữa oanh ra, như lôi điện bừng tỉnh.

Đối mặt với công kích của Dương Mạt, Trương Tín hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một vòng dị sắc, Phong Lôi Côn trong tay mãnh liệt ném lên trời cao, hai tay chậm rãi kết ấn!

Thấy cảnh này, không ít người đều là vô cùng kinh ngạc:

– Chẳng lẽ Trương Tín từ bỏ hay sao?

– Không có khả năng, Phong Lôi Côn của hắn còn có mấy cái côn sau nữa mà, sao có thể cứ như vậy nhận thua!

Có người lập tức phản bác.

– Thế nhưng, vì sao hắn lại ném thần binh này lên?

Không chỉ có mọi người nghi hoặc, dù cho chung quanh trong mắt một số trưởng lão đều hiện lên một vòng nghi hoặc.

– Đây là muốn làm gì? Từ bỏ vũ khí của chính mình, tuyệt học của Trương thị nhất tộc còn có thể thi triển mấy phần mà?

Trong một không gian nhỏ thần bí, Lâm viện phó cùng một đám lão đầu tử nhìn một màn trước mắt, trong mắt hiện lên một vòng bất mãn.

– Hừ, Trương Tử Lương thật sự quá làm càn, thế mà phong ấn một thức Phong Lôi Côn bản thân ở cảnh giới nửa bước Tinh Chủ ở trong đó, hắn rõ ràng chính là nhân vật cảnh giới Tôn Giả…

Sắc mặt một vị lão cổ đồng khó coi lên tiếng.

– Lâm lão đầu, cũng là lúc cho đám người của Đại Tần Đế Quốc kia nhìn xem, Tứ Tượng Đạo Quán chúng ta không phải quả hồng mềm, nếu như người nào muốn làm mưa làm gió ở chỗ chúng ta, như vậy cũng chớ trách chúng ta không nể mặt mũi!

Một vị lão giả khác đồng dạng có chút tức giận mở miệng.

Bọn họ đều là tuyệt thế cường giả, đương nhiên liếc mắt một chút đã nhìn ra dự định của Trương Tín, trong Phong Lôi Côn của hắn ẩn chứa một kích của vị Trương Thừa Tướng cấp bậc Tôn giả nửa bước Tinh Chủ kia, mặc dù là cảnh giới nửa bước Tinh Chủ, nhưng với một kích cấp bậc Tôn giả mà hắn đánh ra, cho dù là Tinh Chủ thông thường đều chưa hẳn chống lại được, đây là trần trụi phạm quy!

Căn bản không để quy củ của bọn hắn ở trong mắt!

– Không sao, có chúng ta ở đây, Trương Tín còn không thể nhấc lên gợn sóng gì...

Lâm phó viện trưởng cười nhạt một tiếng, không để bụng, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên biến sắc, bỗng nhiên đứng dậy, một cỗ khí tức cuồn cuộn như Cự Long nơi thâm uyên lóe lên rồi biến mất.

– Đây là, hắn đi ra rồi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận