Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2141: Đao ý chín tấc rung chuyển thiên địa

Sáu mươi năm sau, Vương Song đã trở thành đệ nhất đại nho trong thiên hạ, ngay cả hoàng đế khi nhìn thấy hắn cũng phải nhân nhượng ba phần.

Lại là một đêm tuyết rơi, Vương Song đang đi trên đường, nhìn thấy một tên ăn mày nhỏ run rẩy ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân tả tơi.

Cảnh tượng thật quen thuộc, người giống hệt nhau, ánh mắt giống hệt nhau, Vương Song bước lên phía trước, cởi áo choàng ra phủ lên người đối phương.

- Cùng ta về nhà…

Đêm đó, vị đệ nhất nho sĩ đột ngột qua đời…

Đời thứ năm, đời thứ sáu, đời thứ bảy...

Vương Song không biết mình đã trải qua bao nhiêu đời, lăn lộn trong hồng trần, một lần lại một lần luân hồi chuyển thế, đã sớm hoàn toàn loại bỏ trí nhớ lúc trước toàn bộ gạt bỏ, dường như thật sự lâm vào trong sự mê mang vĩnh hằng.

Người buôn bán nhỏ, Hoàng Thân quý tộc, bách chiến tướng quân...

Mỗi một đoạn nhân sinh cũng đều khắc cốt minh tâm, trong mơ hồ, dường như có loại cảm giác kỳ quái.

Ở nơi không có người nhìn thấy địa, một chuôi đao ý chín tấc, trên đó nổi lên từng tia quang mang, trông như tinh ngọc. Mỗi một đời kết thúc, đều sẽ có một sợi tơ khó nhìn thấy bay ra, dung nhập vào trong đó, làm cho trên đao ý chín tấc có một hoa văn ảm đạm xuất hiện.

Mục Thiên Ca nhìn Vương Song, ánh mắt thâm thúy đến cực hạn, dường như thấy được đủ chuyện Vương Song đã trải qua.

- Đao ý chín tấc, bàn về lý luận, đi đến một bước này, thiên địa lần nữa ban thêm một môn thiên phú thần thông, chỉ là không biết ngươi có thể tiếp nhận hay không.

Mục Thiên Ca mỉm cười, trong mắt dường như có hai đạo đao quang bất diệt chớp động.

Đao ý chín tấc, đạt tới cực hạn, thiên địa đều sẽ vì thế mà chấn động, hạ xuống ban ân, lúc trước là Mục Thiên Ca ban cho bất diệt thần đao tiếp theo, trở thành căn cơ sau này hắn tung hoành vô địch căn bản!

Đương nhiên, loại ban ân này, cũng kèm theo hung hiểm, nếu như không cách nào vượt qua nguy cơ, đương nhiên cũng không thể lấy được thiên địa ban ân!

Không biết trải qua bao nhiêu đời, từ sinh ra đến chết đi, do tử chuyển sinh, không biết đã trải qua bao nhiêu sinh tử.

Trong một tòa đạo quan, một vị đạo nhân trẻ tuổi chậm rãi hành tẩ giữa núi rừng, mưa gió rơi xuống, khiến y phục ướt nhẹp.

- Sinh, tử, như màn mưa này, sinh ra ở đời, tử vong về đất, quá trình trong đó, chính là một đời.

- Lửa cháy là sinh, tắt sẽ chết, người chết vì đèn vụt tắt.

Đạo nhân tự lẩm bẩm, đưa hai tay ra, dường như muốn gánh chịu trận mưa gió này.

- Gió thổi là sinh, ngừng là chết, gió ngừng là hủy diệt! Gió gào thét, chính là một đời.

Trong một vũng nước đọng, một có Tiểu Ngư màu đỏ không ngừng giãy dụa, dường như bị cuồng phong quét đến, một khi mưa gió dừng lại, vũng nước đọng cũng sẽ rất nhanh biến mất.

- Hiện tại tiểu ngư này chính là sinh, sau mưa gió, mặt trời mọc, sẽ chết, vì sinh, liều mạng phản kháng, thế nhưng kết cục sau cùng vẫn không thể thay đổi.

Đạo nhân thở dài, thận trọng nâng Tiểu Ngư lên, ngay sau đó đi về phía trước, đi tới trên hồ nhỏ.

Bỏ Tiểu Ngư vào, đạo nhân nhìn thấy trong hồ còn có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền còn có một ngư dân ăn mặc áo tơi, cho dù mưa gió, vẫn vung lưới lớn trong hồ.

Lúc này, ngư dân vừa vặn thu lưới, trong lưới không ít cá lớn nhảy nhót tưng bừng. Ngư dân cập bờ, nhìn thấy đạo nhân, cười ha hả chào hỏi một tiếng.

- Minh Tâm đạo trưởng, mưa lớn như vậy mà còn ra ngoài sao, hôm nay đánh được không ít cá, tặng ngươi một thùng!

Ngư dân mở miệng cười, đưa một thùng cá cho đạo nhân, sau đó rời đi.

Minh Tâm đạo trưởng nhìn cá trong thùng chợt phát hiện ra một con Tiểu Ngư đuôi đỏ, thần sắc biến đổi.

Cầm con cá nhỏ này, đánh giá cẩn thận, rõ ánh mắt Minh Tâm đạo trưởng sáng lên:

- Là con cá mà ta thả đi, không nghĩ tới, vẫn không tránh vận mệnh của bản thân, vẫn bị bắt lại.

- Đây chẳng lẽ chính là luân hồi sao, nước sông vì thiên địa, vận mệnh như lưới đánh cá, giãy giụa thế nào đi nữa, đều khó mà thoát khỏi vận mệnh tạo hóa!

Minh Tâm đạo trưởng tự lẩm bẩm, thân thể thoáng như bị lôi điện đánh trúng.

Giờ khắc này, đôi mắt hắn giống như mặt trời chậm rãi dâng lên.

Lần nữa thả cá trong thùng gỗ xuống giữa hồ, bên cạnh hắn trong mơ hồ, nổi lên vô số cuồng phong, từng trí nhớ mơ hồ dường như xuất hiện lại, tầng tầng lớp lớp, lấp đầy toàn bộ trí nhớ của hắn.

- Rầm.

Trên trời xuất hiện vô số lôi đình, giống như muốn diệt thế, thiên khung cũng vỡ vụn nguyên một đám lỗ to lớn.

- Hôm nay mới biết ta là ta.

Minh Tâm đạo trưởng tự lẩm bẩm, ký ức đã hoàn toàn khôi phục, nhìn thấy dị tượng trên không trung, hắn chậm rãi thở ra một hơi, ngay sau đó thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang trong nháy mắt tiêu tán, không gian không ngừng sụp đổ, trong nháy mắt chính hóa thành hư không vô tận.

Sâu trong đầu, đao ý giống như lưu ly, lúc này giống như đã trải qua vô số tuế nguyệt, được khắc từng đạo từng đạo hoa văn thần bí.

Đường vân thoạt nhìn cực kỳ đơn giản, nhưng bất luận ai lần nhìn thấy đầu tiên, đều sẽ cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, vô cùng hoàn mỹ không chút khuyết thiếu.

Trên Đao ý chín tấc, tràn ngập một cỗ khí tức luân hồi tuế nguyệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận