Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 254: Lôi kéo!

Mặt khác, đám người Vương Song còn có một phát hiện vô cùng chấn động là ở nay giữa quân doanh, mười chiếc trực thăng trang bị đầy đủ vũ trang xếp thành hàng ngang trên mặt đất, dưới bụng trực thăng còn có một họng pháo vô cùng dữ tợn được treo đầy đạn đạo, bộ dáng như muốn nói cho họ biết một khi loại vũ khí này khai hỏa, e rằng bất luận là kẻ nào cũng phải chịu tai họa.

- Đây mới là thực lực của quân đội chứ! Thực lực cỡ này chắc hơn mình gấp trong lần!"

Trong lòng Vương Song không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hắn thật sự khiếp sợ khi nhìn thấy thực lực của quân đội!

Mà đám người Trầm Phong thấy bọn họ như thế cũng thấy rất vui, bọn họ khiếp sợ trước thực lực của quân đội, vậy khả năng đồng ý ở lại hẳn sẽ rất cao! Đây cũng là cảnh tượng mà bọn họ hy vọng nhìn thấy nhất!

- Chậc, chuyện gì thế này? Sao sắc mặt bọn họ lại tái nhợt như vậy?

Vương Song đi tới, phát hiện ra một cảnh tượng kỳ quái, sắc mặt của binh sĩ nơi này hình như tái nhợt đi, tuy thoạt nhìn vẫn kỷ luật nghiêm cẩn, vô cùng trật tự, nhưng vẫn không che giấu được vẻ suy yếu của mình!

Nghe thấy câu hỏi của Vương Song, Trầm Phong đang muốn nói gì đó, đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng cười:

- Đây là Vương đội mà Trầm Phong nhắc đến đúng không, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!

Nghe tiếng, đám người Vương Song vội vàng nhìn lại, một đám quân lính vây quanh một người trung niên khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, năm tử này cả người mặc quân trang, mặt chữ quốc, dáng người tuy không tính là cao lớn, nhưng dáng đứng thẳng tắp tựa cây Thanh Tùng, ánh mắt lanh lợi cơ trí, nhìn đám người Vương Song, lời nói vừa rồi là từ người này nói.

- Sư trưởng!

Trầm Phong thấy thế, vội vàng tiến lên cung kính chào theo nghi thức quân đội với năm tử này! Sau đó vội vàng giới thiệu với Vương Song:

- Vương đội, đây là sư trưởng của Sư 21 bọn ta đấy, sư trưởng, đây là Vương đội, lần này may mà... .

Lời còn chưa nói xong, nam tử đã cắt ngang lời của Trầm Phòng:

- Ta đã biết cả rồi!

Nói xong, nhìn về phía Vương Song,

- Vương đội đúng không, xin chào, ta là sư trưởng của Sư 21 -- Thu Báo Quốc, lần này ta đại diện cho toàn thể Sư 21 thật sự cảm ơn vì ngươi đã trượng nghĩa ra tay giúp đỡ!

Hắn giới thiệu vô cùng vắt tắt,lại còn thẳng thắn, không có chút xã giao làm màu nào cả, khiến người ta có một loại cảm giác vô cũng rõ ràng, quyết đoán.

- Đây thật sự là sư trưởng của Sư 21 sao!

Ánh mắt Vương Song nghiêm túc, nhìn vị sư trưởng đã từng là ước mơ không thành của mình đang ở trước mặt đưa tay ra với mình, không khỏi suy nghĩ miên man, nhưng bản thân cũng phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay ra,

- Thu sư trưởng, xin đừng nói như vậy, ngươi gọi ta là tiểu Song là được rồi!

- Được, tiểu Song, chuyện của các ngươi ta đã nghe những người khác kể lại rồi, nghe nói...

Thu sư trưởng còn đang muốn nói, đột nhiên, có một người ở đằng sau lưng dịu giọng cắt ngang hắn,

- Ba ơi, người ta vừa mới đến thôi, chẳng lẽ ngươi muốn người ta ở đây nói chuyện sao?

Lúc nói chuyện, một bóng hình xinh đẹp bỗng xuất hiện, người cao khoảng chừng một mét năm sáu, mái tóc đen dài đến hông, mặt quả táo mượt mà, tròn tròn, nhìn đáng yêu vô cùng, đôi mắt giống như hai đốm lửa nhỏ, cả người mặc một bộ quân phục màu xanh, khiến nàng có thêm một chút anh tuấn uy vũ, nhìn giống như hình tượng của Hoa Mộc Lan vậy. Trong số các nữ nhân mà Vương Song từng gặp, cũng chỉ có dung mạo của Lâm Tuyết Tình, Triệu Hân, Thái Hiểu là có thể sánh bằng.

Vương Song có chút tò mò nhìn nữ tử này, nàng gọi Thư sư trưởng là ba, vậy nàng ta là nữ nhi của Thu sư trưởng, không ngờ Thu sư trưởng lại có một nữ nhi xinh đẹp như vậy! Lời vừa rồi mà nàng nói, thanh âm nghe như chim hoàng oanh vậy.

- Thật ngại quá, ta đã quen cuộc sống sinh hoạt trong quân đội, thiếu chút nữa quên tiểu Song ngươi không phải là quân nhân, đi thôi, đến đại sảnh đi!

Thu sư trưởng nghe nữ nhi nhắc nhở nháy mắt thì hiểu ra, có chút áy náy nói. Thấy Vương Song đang nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, hắn cười nói:

- Đây là nữ nhi của ta, Thu Ảnh Đồng, cũng là một Người Tiến Hóa! Có cơ hội thì các ngươi nói chuyện với nhau một chút.

Vương Song cười cười.

Hắn chào Thu Ảnh Đồng một tiếng, rồi lại theo Thu sư trưởng đến phòng họp, đám người Lâm Tuyết Tình thì đứng ở bên ngoài, chỉ có đám người Chu Ảnh đi theo Vương Song vào trong.

"Đây là người đã giết Thú Liệp Giả kia sao? Nhìn thì cũng rất bình thường, không có chỗ nào xuất sắc cả!"

Trong đại sảnh, Thu Anh Đồng ngồi một bên vẫn nhìn chằm chằm Vương Song không rời mắt, nghĩ đến tin tức người khác báo lên, lại vô cùng khiếp sợ, người tướng mạo xấu xí ở trước mắt này, lại thật sự giết Thú Liệp Giả khủng bố đã tàn sát bừa bãi cả quân doanh, giết gần trăm người, thậm chí còn tổn thất thêm ba người tiến hóa hay sao! Nàng thật sự không dám tin.

Vương Song và Thu Báo Quốc nói chuyện với nhau, cũng chỉ là cuộc đối thoại bình thường, ở bên cạnh có không ít người, nhìn quân hàm ít nhất cũng là những nhân vật từ Thiếu Tá trở lên, đám người Trầm Phong cũng ở trong đó. Không ít người lôi kéo đám Vương Hổ, Chu Ảnh để nói chuyện, nhìn bộ dạng như muốn mượn sức bọn họ, Vương Song cũng không ngăn cản, hăn tin đám người Chu Ảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận