Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 373: Một tháng!

Vương Song nửa đùa nửa thật nói.

- Hì hì, vừa đúng lúc ta muốn tiếp đãi bá phụ bá mẫu, bọn họ vừa mới chuyển tới đây, sợ là có chút không quen! Còn có Lam Lam, cả ngày ầm ĩ muốn tìm ngươi, đều bị mấy nha đầu Mộng Kỳ dỗ trở về!

Vương Song nở nụ cười, nghĩ về cháu gái nhỏ cực kỳ đáng yêu của mình.

- Như vậy, ta cũng nên đi xem một chút.

Vương Song đang muốn rời đi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu hỏi Triệu Hân:

- Trong huyện thành có nơi nào có đất trống không? Loại thích hợp để trồng cây?

Đột nhiên bị hỏi, Triệu Hân sửng sốt, không rõ vì sao Vương Song lại hỏi cái này, nhưng vẫn nhanh chóng suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, nói:

- Có một chỗ cách nơi này không xa, trước kia là nông trường của một phú hào, khoảng chừng ba bốn mẫu đất.

- Tốt, giữ lại nơi đó cho ta, phái binh đóng ở xung quanh, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần!

- Được, ta lập tức phân phó xuống!

Triệu Hân gật gật đầu, không hỏi vì sao, nếu Vương Song đã phân phó, nhất định có nguyên nhân của hắn, các nàng một đường đi theo Vương Song đến đây, bọn họ đều có một sự tin tưởng không thể giải thích được đối với Vương Song!

Một tháng trôi qua, toàn bộ huyện Đồng Tâm, chính xác là Thiên Chi Thành đã trải qua sự thay đổi rất lớn, toàn bộ huyện thành được tổ chức một cách có trật tự, máy móc trong các nhà máy lớn không ngừng hoạt động, đạn được sản xuất mỗi ngày, hàng chục nghìn viên đạn đã được sản xuất và vận chuyển đến các kho đạn dược.

Dư Quang Trung đã dành gần một tuần để vẽ, nghiên cứu, tháo rời một số bộ phận từ các loại máy móc khác nhau, sau đó tiến hành lắp ráp, những người khác đều không hiểu, chỉ có thể làm tay chạy vặt cho hắn, cho nên, chỉ riêng lắp ráp một dây chuyền sản xuất đạn cũng mất tầm nửa tháng.

Cũng may Đổng Châu đã tìm được rất nhiều công nhân có kinh nghiệm chế tạo trợ giúp hắn, nếu không, ít nhất phải mất hai tháng mới có thể lắp ráp xong toàn bộ dây chuyền!

Sau khi xưởng sản xuất đạn hoàn thành, Vương Song đích thân đến kiểm tra, khen ngợi Dư Quang Trung một lần nữa, nhân tiện tăng thêm đãi ngộ cho hắn.

Trên bốn bức tường thành là binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ, cứ trăm mét lại có một binh lính, hiện tại diện tích mở rộng, lực lượng chiến đấu của bọn họ có chút không đủ, mặc dù Hoàng Thiên Hằng đã nghĩ biện pháp chiêu mộ thêm một số binh lính, nhưng cũng vẫn không đủ!

Bởi vậy, Hoàng Thiên Hằng đã bố trí trên mỗi bức tường thành là một Tiến Hóa Giả, Lý Tân ở phía đông, Chương Nghiệp ở phía tây, Lưu Hâm ở phía nam, Vương Hổ ở phía bắc! Những Tiến Hóa Giả khác thay phiên nhau thay thế họ, để họ không phải lúc nào cũng phải túc trực trên tường thành.

Ở cửa thành, hai hàng binh lính đứng hai bên, người ra người vào. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai bóng người xuất hiện ở đằng xa, nhìn thấy tường thành ở nơi này, mừng rỡ như điên.

Ở cửa ra, Tạ Linh Ngọc và Lâm Duật Nhiên ngồi ở sau một cái bàn, lười biếng nhìn bóng người ở đằng xa, dường như đã quá quen với cảnh tượng này!

Trên thành lâu, Lý Tân lười biếng nằm trên một chiếc ghế dài, trong tay đặt một ít hoa quả, coca, vừa ăn, vừa nhìn bóng người ở đằng xa.

- Hôm nay có khoảng bao nhiêu người ?

Lý Tân vừa cắn một miếng táo, vừa hỏi binh lính canh gác bên cạnh.

- Lý ca, tính cả hai tên gia hỏa mới tới này, hôm nay tổng cộng có mười hai người!

Một binh lính ở một bên vẻ mặt tươi cười mở miệng, bọn họ đều biết đây là huynh đệ tốt của Vương Đội, đồng thời cũng là đội trưởng của đại đội chiến đấu số một, chỉ cần đối phương nói một câu, thì có thể an bài thân phận nhân viên chiến đấu của hắn.

Trong căn cứ hiện tại, nhân viên chiến đấu trở nên rất phổ biến, chỉ đứng sau thân phận Tiến Hóa Giả, tiêu chuẩn ăn uống của nhân viên chiến đấu mỗi một bữa đều dựa theo ba món một canh, một mặn hai chay, đương nhiên, đây là khẩu phần ăn của ngũ quân bình thường, không phải mỗi người đều là như thế, nhưng bọn họ cũng đã vô cùng thỏa mãn, thậm chí mỗi một bữa, đều có thể ăn thêm hai cái bánh bao trắng, loại đãi ngộ này cho dù là ở bất kỳ căn cứ nào cũng không thể tưởng tượng được, cho nên, toàn bộ căn cứ đều là đánh vỡ đầu muốn trở thành một nhân viên chiến đấu.

Nhưng bây giờ để trở thành một nhân viên chiến đấu không dễ, nhất định phải có tố chất thể lực hơn người, sức chịu đựng tinh thần mạnh mẽ, phải vượt qua nhiều bài kiểm tra. Vì vậy, mỗi người lính trở thành một nhân viên chiến đấu không khác gì một công chức trước mạt thế. Thậm chí còn tốt hơn cả đãi ngộ của nhân viên chính phủ!

Lý Tân nghe đối phương nói vậy thì lắc đầu:

- Quá ít, đã một tháng rồi, mỗi ngày chỉ có hơn chục người, tổng cộng chỉ có hai ba trăm người tới, tiếp tục như vậy, khi nào mới có thể khôi phục lại sự phồn hoa trước mạt thế!

- Ngươi trách ta!

Đột nhiên, Vương Cầm xuất hiện trên tường thành, ánh mắt nguy hiểm nhìn Lý Tân. Nàng cũng tương đối quen thuộc với Lý Tân, trước kia hắn thường đi theo Vương Song đến nhà ăn cơm, mỗi lần đến đều đem cho Lam Lam một ít lễ vật nhỏ, cho nên, giữa hai người cũng rất thân thiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận