Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1235: Cấm địa! (3)

- Nơi này quá kinh khủng, đã từng tuyệt đối đã từng chôn vùi cường giả tuyệt thế!

Tiểu Không hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn dãy núi phía xa:

- Nhìn đi, trên mặt đất đều là màu nâu đỏ, không biết đã chảy biết bao nhiêu máu, nơi này rất có thể là một bãi chiến trường!

- Lần này có thể an toàn đi ra đều nhờ vào hạt bồ đề trong tay ngươi, tiểu tử Vương, đi mau, nơi này không thể ở lâu!

Tiểu Không thúc giục Vương Song mau chóng rời đi.

Vương Song nghe theo lời của Tiểu Không, không chờ lâu, thân ảnh khẽ động, bay về nơi xa, chỗ như thế này tốt nhất không nên ở lại.

Vương Song rời đi, nơi này lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có điều qua một khoảng thời gian, mộ phần trong dãy núi, xuất hiện một ánh mắt, giống là tới từ địa ngục tử vong ngưng trong, thậm chí khiến cho nhiệt độ của nơi này giảm xuống mấy trăm độ trong nháy mắt, từng bông hoa tuyết màu đen rơi xuống, tản ra khí tức tử vong.

- Không ngờ đến truyền tống trận này lại có một ngày sẽ được mở ra lần nữa!

Trong dãy núi truyền đến một giọng nói âm u:

- Đã qua biết bao nhiêu kỷ nguyên rồi, ta còn tưởng rằng nơi đó đã hoàn toàn biến mất, xem ra nỗ lực của chúng ta không uổng phí, vũ trụ này vẫn còn có hi vọng!

- Có điều tên tiểu tử này thật sự quá yếu, thật sự có thể gánh vác trọng trách này sao...

Bên trong giọng nói dường như có một chút nghi hoặc, nhưng giọng nói lập tức biến mất, chỉ có một tiếng nỉ non truyền đến,

- Thời gian, không còn nhiều nữa, xem ra phải nhanh chóng khôi phục tu vi...

...

Vương Song đương nhiên không biết chuyện xảy ra sau khi mình rời đi, hắn bay về phía trước, lúc này mới phát hiện chu vi mấy chục vạn dặm đều là một mảnh đất chết, cây cỏ không có, vô cùng hoang vắng.

Bay mấy canh giờ, cuối cùng Vương Song mới đi ra khỏi mảnh đất chết này, ở trên không trung nhìn lại, nơi xa xuất hiện một khu căn cứ, giống như một thôn xóm nhỏ, có người bình thường đang canh tác, đi săn, nhìn vô cùng bình yên.

Thân người Vương Song đáp xuống, giống như một người bình thường bị lạc đường, muốn hỏi đường.

- Cụ già, cho hỏi đây là nơi nào?

Vương Song lễ phép hỏi thăm.

- Nơi này là thôn hoang vắng, cậu trai trẻ, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi muốn đi đâu?

Ông cụ buông nông cụ trong tay ra, nhìn Vương Song:

- Ta nhìn cả người ngươi sang trọng, hẳn là công tử nhà giàu, cậu trai trẻ, không nên ở chỗ này lâu, nơi này cách dãy núi Hắc Ám rất gần, ngươi vẫn nên đi đến Thanh U Cổ Thành đi, nơi đó là Cổ Thành lớn nhất trong vòng nghìn dặm, thậm chí có không ít người tu hành!

- Ta đến nơi tên là dãy núi Hắc Ám!

Trong lòng Vương Song chấn động, nhớ kỹ nơi này!

- Cám ơn ông, cụ già.

Vương Song cảm ơn ông cụ, lập tức hỏi thăm Thanh U Cổ Thành đi như thế nào, ông cụ mặc dù không đi ra ngoài quá nhiều, nhưng cũng đã nghe qua không ít chuyện, cho nên cũng thoải mái chỉ một phương hướng.

Vương Song cảm ơn lần nữa, từ biệt ông cụ, đi đến nơi không có người, lập tức hóa thành một luồng lưu quang, bay về nơi xa.

Một tòa Cổ Thành cả trăm trượng đứng sừng sững ở trên mặt đất, do một loại nham thạch màu xanh cấu thành, dưới ánh mặt trời giống như nước thép đổ bê tông, tản ra ánh kim loại sáng bóng.

Thành trì to lớn, liếc nhìn lại, dài tới mấy chục dặm, giống như một con rồng khổng lồ uốn lượn.

Trên cổng thành, từng binh lính mặc áo giáp, cầm binh khí, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía trước, sát khí trên người cực kỳ nồng đậm, đây đều là binh lính bách chiến tinh nhuệ.

Tòa cổ thành này có sáu cổng thành, mỗi cổng thành đều có hai đội binh lính ở bên, khí tức cường trên người cường đại, đều có thực lực Luyện Khí cảnh giới, thậm chí tiểu đội trưởng cầm đầu đều có thực lực Hậu Thiên cảnh giới!

Đám người như nước chảy, ra vào ở cửa thành, thậm chí có một số không phải là con người, hình thù kỳ quái.

Có người có ba cái đầu, giống như là rắn ba đầu, phun tín tử, tiến vào trong thành, cũng có người có chiếc đuôi hồ ly ngông nghênh tiến vào trong thành, cũng có người toàn thân được vảy lân bao trùm, cánh tay đều hiện ra sinh vật hình đao...

Trên bầu trời, thỉnh thoảng có từng luồng lưu quang hiện lên, không xếp hàng, trực tiếp bay vào trong thành, mà binh lính bảo vệ cũng không ngăn cản, trong mắt lóe lên một tia tôn kính.

Mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà vẩy xuống.

Một bóng người phong trần mệt mỏi từ đằng xa đi tới, nhìn thấy Thành Trì khổng lồ trước mắt.

- Thật là hùng vĩ, thật là đồ sộ!

Vương Song liên tiếp nói ra hai chữ "Tuyệt", trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc, đây chỉ là một tòa cổ thành, không ngờ tới hùng vĩ hơn căn cứ của mình mấy chục lần!

Nhìn lấy từng luồng lưu quang bay ngang qua bầu trời, từ trong đó hắn có thể cảm nhận được những lưu quang này đều là một số cao thủ thực lực cực kỳ cường hãn, ít nhất cũng là Tiên Thiên Chi Thượng Tồn Tại!

- Chỉ là số lượng cường giả nơi này vượt xa sự tưởng tượng của ta!

Vương Song cảm thán. Trên Trái Đất làm sao có thể nhìn thấy nhiều cường giả như vậy, thậm chí không chút khách khí mà nói, những cường giả bay trên bầu trời này, bất kể một ai ở trên Trái Đất, đều đủ để xưng bá toàn bộ Trái Đất!

Bạn cần đăng nhập để bình luận