Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1875: Phàm đồ! (2)

- Bị đoạt đi Chí Tôn Đạo Cơ, vậy mà vẫn có sức chiến đấu mạnh như vậy, không lẽ là đã phục hồi Chí Tôn Đạo Cơ?

- Trọng Đồng có đối thủ rồi, đối phương lần này đến không có ý tốt, có lẽ sắp xảy ra một trận chiến Chí Tôn rồi.

- Hừ, chẳng qua là một phế nhân mà thôi, bây giờ Trọng Đồng là tài năng tuyệt thế, được Chí Tôn Tinh Thần xem trọng, thiên kiêu trên trời tương lai có hy vọng đột phá đến Thánh giả, thiếu niên này mất đi Chí Tôn Đạo Cơ, dựa vào cái gì mà đấu một trận.

- Không sai, bây giờ Trọng Đồng nhận được sự đào tạo toàn lực của Hắc Bạch Đạo Viện, tương lai người thống trị của Đông Tinh Vực, một tên nhóc không biết xuất hiện từ chỗ nào, vậy mà dám nói bậy thách thức Trọng Đồng, vô cùng nực cười!

Vô số người trong Đông Tinh Vực đều đang thảo luận, có người chấn động, có người nghi ngờ, còn có người thì cười lạnh, căn bản không tin tưởng đối phương có thực lực có thể thách thức Trọng Đồng.

Đương nhiên, chấn động nhất là Thạch gia, vốn dĩ tưởng rằng đối phương đã chết, không ngờ tới còn sống, hơn nữa thực lực bây giờ vậy mà trở nên mạnh mẽ như vậy, vậy mà đạt đến cảnh giới Siêu Phàm, thực lực cả người cho dù là cường giả Hóa Thần cũng không phải là đối thủ!

Bọn học phái người đi mời nhóc con, muốn đối phương trở về gia tộc, kết quả người đi trực tiếp bị đánh thành trọng thương.

- Phụ thân ta và Thạch gia ân đoạn nghĩa tuyệt, từ bây giờ Thạch gia và ta không còn chút quan hệ, ta đến đây bởi vì muốn đấu một trận vói Thạch Tuyệt, lấy đồ của ta đi!

m thanh của Thạch Hạo vang vọng cả Tần Hoàng thành, vô số người trong Thạch gia tức giận, thậm chí có người muốn ra tay, giết chết Thạch Hạo, nhưng mà cảnh tượng lúc trước vị cường giả đứng sau Ngô Hạo ra tay rất nhiều người đều nhớ kỹ, không có người dám đi chịu chết.

- Trọng Đồng đang bế quan, sau này sẽ tiến vào Thánh cảnh, nếu như ngươi thật sự muốn chiến đấu một trận, có thể quyết chiến trong Thánh cảnh!

Phó viện trưởng Đạm Thai Huyền của Hắc Bạch đạo viện nhận được tin tức, tiếng nói từ xa truyền tới.

- Được, vậy ta sẽ đánh bại hắn trong Thánh cảnh!

Thạch Hạo lớn tiếng mở miệng nói, ngữ khí vô cùng kiêu ngạo, giống như việc đánh bại Trọng Đồng đối với hắn mà nói không phải chuyện gì khó!

Sau đó, tam đại đạo viện còn lại đều phái cường giả ra, muốn hấp dẫn Thạch Hạo gia nhập vào đạo viện của mình, cuối cùng, Thạch Hạo lựa chọn Tứ Tượng Đạo Viện, bởi vì hắn được biết Vương Song trong Tứ Tượng Đạo Viện!

...

Ngày này, Vương Song đang ở trong sân điêu khắc tượng gỗ, âm thanh Chu Nhị Ngưu truyền đến:

- Vương Song huynh đệ, hôm nay thôn chúng ta đi vào thành mua một chút đồ tết, ngươi cần cái gì, ta mang về cho ngươi?

Nghe xong, Vương Song đặt con dao khắc trong tay xuống, cười nói:

- Nhị Ngưu ca, như thế này đi, ngươi mang về cho ta một ít lá trà đi, là trà lần trước ngươi tặng ta đều uống hết rồi.

- Được, hay là ngươi đi cùng chúng ta đi, rất ít thấy ngươi đi ra ngoài, đi thành lớn dạo chơi, giải sầu.

Chu Nhị Ngưu nói, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười:

- Ta dự định mua một ít đồ chơi cho nhi tử ta, trong thành lớn mặc dù đồ chơi mắc, nhưng mà cũng thật sự thú vị, tiểu tử nhà ta thật sự yêu thích không rời tay.

Nghe xong, Vương Song cũng lộ ra một nụ cười, tên nhi tử của đối phương là Chu Tiểu Hổ, ngụ ý là giống như một con hổ con vậy, bây giờ mặc dù chỉ mới ba tuổi, nhưng mà đã có thể đi khắp nơi rồi, khỏe mạnh kháu khỉnh, vô cùng đáng yêu.

- Thôi đi, ta thích yên tĩnh, các ngươi tự mình đi đi, nhưng mà đi đường cẩn thận nhé.

Vương Song dặn dò một câu, lúc này, rất nhiều thôn đều đi vào thành lớn mua sắm đồ tết, vì thế đã xuất hiện không ít kẻ cướp cưỡi ngựa, chuyên chặn đường cướp của.

- Yên tâm, bọn ta người nhiều, có kẻ cướp ngựa cũng không dám ra tay với bọn ta.

Chu Nhị Ngưu cười mở miệng nói, sau đó rời đi.

Rất nhanh đội xe Chu gia thôn bắt đầu lên đường, thôn dân đều ở cửa thôn nhìn bọn họ đi xa, trong mắt tràn đầy hy vọng vào tương lai.

Vương Song cũng không để tâm lắm, chuyện này mỗi năm đều xảy ra, đã đi vô số lần rồi.

- Tiểu Hổ, đợi phụ thân ngươi trở về,mang thật nhiều đồ chơi cho ngươi.

Vương Song nhìn tiểu hài tử khỏe mạnh kháu khỉnh, cười nói.

- Đồ chơi Vương thúc thúc làm mới vui, Vương thúc thúc, ngươi có rảnh thì làm cho ta vài cái đi.

Mặc dù Tiểu Hổ nhìn rất nhỏ, nhưng mà lớn rất nhanh, nhìn như năm sáu tuổi vậy, nghe thấy lời nói của Vương Song, đôi mắt lấp lánh mở miệng nói.

- Hà hà, được, ta trở về sẽ làm cho ngươi!

Vương Song cười, sờ cái đầu nhỏ của đối phương, một bên, Lý Tiểu Nha cũng cười nhìn cảnh tượng này, mở miệng cảm ơn Vương Song.

- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!

Vương Song lắc lắc tay, không để ý.

Qua ba ngày, Chu Bách Linh thất tha thất thiểu chạy về, sắc mặt trắng bệch, nói cho Vương Song một chuyện sấm sét giữa sét giữa trời quang.

- Đội xe vào thành bị kẻ cướp cưỡi ngựa cướp rồi, vài người thương vong, Chu Nhị Ngưu tử chiến...

Trong sân treo đầy vải trắng, căn phòng biến thành linh đường, Lý Tiểu Nha ngồi xổm trên đất, gương mặt tuyệt vọng và bi thương, một bên, là Chu Tiểu Hổ, đôi mắt đỏ hoe nhìn thi thể Chu Nhị Ngưu trên linh đường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận