Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1421: Thần Linh hoa!

Thiếu niên Bán Thánh nhàn nhạt cười, nhìn Vương Song, trong ánh mắt hiện lên một tia kỳ dị, chậm rãi nói:

- Ta không có nhiều thời gian, toái phiến này giao cho ngươi, ta cũng yên tâm, kế tiếp chúng ta nói chuyện sau khi Nguyên lực cửu chuyển.

- Chuyện sau khi Nguyên lực cửu chuyển?

Vương Song ngẩng đầu, khó hiểu nhìn đối phương.

- Nguyên lực cửu chuyển, thiên địa ban văn…

Thiếu niên Bán Thánh chậm rãi nói:

- Đây là một trong những thời khắc mấu chốt nhất trong cả đời của một võ giả, một khi bỏ qua, vĩnh viễn không còn có cơ hội hối hận, đây cũng là nguyên nhân ta phong ấn nguyên lực của ngươi.

- Điều này có nghĩa là gì?

- Cái gọi là thiên địa ban văn, chính là sau khi ngươi thành công cửu chuyển, thiên địa giáng xuống lôi kiếp, sau khi thành công, ngươi có một lần đạt được thiên phú thần thông, ngươi sẽ xuất hiện trong Pháp Tắc Hải, đó là nơi sinh ra pháp tắc, tất cả pháp tắc, cũng chính là đạo trong miệng ngươi, ở nơi đó đều là tồn tại hữu hình hữu chất, chỉ cần ngươi nắm chắc cơ hội, đây sẽ là một cơ hội lớn.

- Một khi đạt được thiên phú thần thông, uy lực so với bất kỳ loại thần thông nào đều mạnh mẽ hơn, hơn nữa loại thần thông này, sẽ theo thực lực của ngươi tăng lên mà tăng lên, ngươi ở tôn giả chi cảnh, thì đây chính là tôn giả thần thông, ngươi thăng cấp thánh giả, như vậy đây chính là thánh thuật!

- Cho dù hiện tại, ngươi đột phá siêu phàm, nó cũng sẽ là thần thông cao cấp nhất trong siêu phàm, so với những người khác thi triển tôn giả thần thông cũng không kém chút nào.

Nghe vậy, Vương Song bất giác há hốc mồm, thật không ngờ, cái gọi là thiên địa ban văn này lại là như vậy.

- Nhưng ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, thiên phú thần thông rất mạnh, nhưng đạt được độ khó không thua gì nguyên lực cửu chuyển của ngươi, hơn nữa, còn đáng sợ hơn.

- Nguy hiểm gì?

Vương Song hỏi nhưng trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, mặc kệ nguy hiểm gì, hắn nhất định sẽ chống đỡ được.

Trong chiến trường viễn cổ, khi Vương Song lấy đi toái phiến hỗn độn tinh thạch, chiến trường vô tận này như đang dần sụp đổ, bắt đầu từ chỗ xa nhất, với tốc độ chậm dần.

Vương Song với vẻ mặt nghiêm túc nhìn thiếu niên Bán Thánh đối diện.

- Tiến vào Pháp Tắc Hải, nếu như không vượt qua ý chí của tất cả mọi người, không quyết tâm kiên định, là không có khả năng trốn thoát.

Thiếu niên Bán Thánh chậm rãi nói:

- Một khi bị lạc, không ai có thể cứu ngươi trở về, coi như là thánh giả xuất thủ, cũng chưa chắc có thể đưa ngươi ra ngoài.

Nghe vậy, trong lòng Vương Song chấn động, nặng nề gật đầu.

- Nhưng ta lại tin tưởng ngươi có thể hoàn thành, dù sao một tên gia hỏa dám ngưng luyện tam thế thân, ta tin tưởng phương diện ý chí chắc là ngươi sẽ không làm ta thất vọng...

Thiếu niên Bán Thánh cười nhạt một tiếng, nhìn không gian cực xa không ngừng sụp đổ, thiếu niên Bán Thánh khẽ thở dài một tiếng.

- Cuối cùng nó cũng biến mất...

- Tiểu tử kia, ngươi nên đi đi, nhớ kỹ trước khi ngươi còn chưa để thân thể tăng lên tới cấp độ tương ứng, không nên thi triển nguyên lực cửu chuyển!

Vừa dứt lời, Vương Song thấy được bàn tay to của đối phương vung lên, chính hắn cũng cảm giác được một cỗ không gian lực bao vây mình.

Cùng lúc đó, trong thân thể Vương Song, một hạt châu đột nhiên xuất hiện, giọng nói của Tiểu Không và Tiểu Thất truyền đến:

- Chết tiệt, nghẹn chết ta, Vương tiểu tử, đây là xảy ra chuyện gì...

Nhưng khi giọng nói của bọn họ vừa mới vang lên đột nhiên dừng lại, cảm nhận được một luồng thánh đạo khí tức từ phía đối diện truyền đến, giống như một vũ trụ bao la.

- Ha ha, Long Chồn Nhất Tộc còn có một khí linh mà ngay cả ta cũng không nhìn ra, thú vị, thật sự là thú vị…

Giọng nói già nua truyền đến, tựa như xuyên qua Vạn Giới Châu, trực tiếp vang lên trong đầu chúng nó.

Hiển nhiên thiếu niên Bán Thánh đã sớm phát hiện ra chúng nó, nhưng sử dụng lực lượng để phong ấn chúng nó lại, cho đến bây giờ, mới mở phong ấn cho bọn chúng.

Không gian quanh thân Vương Song vặn vẹo, nguyên khí trời đất đều vô cùng cuồng bạo, sau một khắc, bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất.

Nhìn Vương Song biến mất không còn tăm tích, ánh mắt thiếu niên Bán Thánh híp lại nhìn không gian không ngừng sụp đổ, thở dài một tiếng, thân thể trong nháy mắt vỡ vụn ra, hóa thành từng đạo quang ảnh hợp thành một thể với không gian này.

- Vạn đạo tranh phong, lần này có lẽ là lần cuối cùng đi...

...

Đợi đến khi Vương Song mở mắt ra, phát hiện mình đã lần nữa trở lại Đọa Nhật Lĩnh, Vương Song nhìn xung quanh, chiến trường cổ xưa không còn tồn tại, chỉ còn lại vùng đất đỏ như bị thiêu đốt.

Đất đỏ ngàn dặm, một mảnh hoang vu chết chóc, thậm chí không nghe được một chút âm thanh nào.

- Nơi này, là nơi nào?

Vương Song có chút nghi hoặc nhìn xung quanh, cả người cảm nhận được một sự uy hiếp cực kỳ cường đại.

- Vương tiểu tử, ngươi có được toái phiến kia sao?

Thân ảnh Tiểu Không và Tiểu Thất lại xuất hiện, đứng bên cạnh Vương Song, lúc này, chúng nó đều vô cùng tò mò, nhìn thấy Vương Song mở miệng hỏi.

Vương Song cười gật đầu, Tiểu Không ở một bên vô cùng bất mãn nói:

- Ta nói tiểu tử ngươi cũng quá không cần trượng nghĩa, lại có thể trơ mắt nhìn chúng ta bị người khác chặn ở trong Vạn Giới Châu. Chẳng lẽ chúng ta không đáng tin cậy như vậy sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận