Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 156: Tiệc ăn mừng! (2)

Đa số người đang ngồi đều là lão nhân trước kia của Vương Song, có Đổng Châu, Lý Tân, Chương Nghiệp, Vương Hổ, Phương Phi, Hứa Kiệt, Tô Vi, Lâm Du Nhiên, tạ Linh Ngọc, Hoàng Bối Bối, Triệu Hân, Thái Hiểu lần này cũng ở trong bọn họ. Đổng Mộng Kỳ thì cùng với Đổng Châu, ăn mặc một bộ váy màu hồng phấn, sắc mặt mũm mĩm hồng hồng, nhìn tựa hồ không có hề bị ảnh hưởng bởi Mạt Thế.

Còn có một phần là một số khuôn mặt mới, tỷ như đám người Lý Tam, Lưu Vĩ, Trương Chấn, bọn họ đều là tinh anh đám người Lý Tân Chương Nghiệp tuyển ra từ trong đội viên của mình, đều là Phó Đội Trưởng. Trong bọn họ Lý Tam và Lưu Vĩ cũng đều là thủ hạ trước kia của Hùng Kim Lực, bởi vì một tháng qua biểu hiện đặc biệt nổi bật, tác chiến với Zombies hung hãn không sợ chết, bởi vì chuyện này được đám người Lý Tân, Chương Nghiệp hỏi thăm Vương Song sau đó đề thăng làm Phó Đội Trưởng.

Trương Chấn thì là Đổng Châu lúc đang bị tìm người sống sót phát hiện, tiểu tử thoạt nhìn điềm đạm nho nhã, nhưng mỗi khi chiến đấu lại vô cùng điên cuồng, một thanh Tiêu Phòng Phủ cơ hồ vung thành Gió xoáy, sau đó một lần lúc chém giết Zombies thu hoạch được một chùm sáng, đạt được một cái kỹ năng —— Thổ Thứ, trở thành một Tiến Hóa Giả. Cho nên được Đổng Châu đề bạt làm Phó đội trưởng tiểu đội ba!

Lúc này ba người một mặt câu nệ nhìn Vương Song ngồi ở chủ vị, trên mặt đều kính sợ, bọn họ trừ Trương Chấn, đều được chứng kiến thực lực của Vương Song, hiểu rõ thanh niên nhìn như trẻ tuổi này một khi thi triển thực lực của mình ra đến cùng có bao nhiêu đáng sợ!

Trương Chấn mặc dù không được chứng kiến, nhưng nhìn thấy qua thực lực của hai đội trưởng Lý Tân và Chương Nghiệp, có điều ngay cả hai đội trưởng đều chính miệng nói mình dưới tay Vương Song không nhịn được hai chiêu, bởi vậy có thể tưởng tượng tổng đội trưởng này cường hãn.

Ở đại sảnh bên ngoài trong viện cũng có mấy cái bàn lớn, phần lớn là nhân viên chiến đấu và nhân viên ở trường học Vương Song cứu trước đó. Bọn người Lâm Tuyết Tình, Vương Đan, Trương Dao, còn có Trương Hân, Bạch Lan Tâm trong đó. Thức ăn cho bọn họ cũng đơn giản, cơ bản chỉ là một số rau xào, một chút thịt, còn có không ít Màn Thầu. Trừ cái đó ra, cái gì cũng không có, mặc dù như thế, nhưng những hán tử thường xuyên liếm máu trên lưỡi đao lại vô cùng thỏa mãn, không có chút nào hình tượng ăn uống thả cửa. Những nữ sinh này nhìn như thế đều không muốn ăn uống.

- Làm cái gì, bọn họ ở bên trong ăn ngon như vậy, chúng ta lại ở bên ngoài ăn đơn giản như vậy! Vương Song coi chúng ta thành cái gì!

Bạch Lan Tâm một mặt tức giận mở miệng, nữ sinh được Vương Song cứu từ thư viện về vẫn luôn tỏ vẻ trầm mặc giờ phút này lại bạo phát..

Người sợ nhất nhất chính là so sánh, hàng so hàng muốn ném, người so với người muốn chết, một khi có so sánh, không ai sẽ hài lòng với tình cảnh của mình. Nàng vốn chính là một nữ sinh yêu thích hư vinh, bây giờ lại thấy hai nah đầu Lâm Du Nhiên, Tạ Linh Ngọc này vậy mà cũng có thể ngồi ở bên trong, bọn họ lại chỉ ngồi ở trong sân ăn loại thức ăn còn đơn giản hơn so với cơm tập thể trước Mạt Thế này, tâm lý không cam lòng ghen ghét đồng thời xuất hiện ở trong lòng, cho nên mới sẽ nói lời đó.

Ngược lại là Trương Hân ngồi một bên trầm mặc ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng ăn đồ ăn trước đó mình khinh thường, cảm giác được hoàn toàn thỏa mãn, bọn họ trước đó không tham gia lao động, làm lão sư trường học cũng không đến phiên bọn họ, bởi vậy, mỗi ngày đều là một hai cái màn thầu, sinh hoạt như thế trải qua một tháng, tuy nhiên không đói chết, nhưng lại làm cho Thiên Chi Kiêu Nữ các nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hiện tại có thể ăn đồ ăn thịnh soạn như vậy, nàng đã cảm giác vô cùng thỏa mãn, nhìn Vương Song ngồi ở vị trí chủ vị trong đại sảnh, trong mắt Trương Hân vô cùng hoảng hốt, lúc ấy nếu mình đáp ứng làm bạn gái hắn, có lẽ, hiện tại ngồi ở bên trong chính là Trương Hân nàng!

Đáng tiếc thiên hạ không có thuốc hối hận, bây giờ Trương Hân hối hận thế nào cũng vô dụng.

Lâm Tuyết Tình, Trương Dao cũng một mặt bình tĩnh, bọn họ đều biết tâm tư của Vương Song, biết mình không phải người của Vương Song. Sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi đi đến thành phố Hoa Tân, bởi vậy, cũng không cảm thấy bất mãn, công việc lão sư miễn cưỡng có thể duy trì sinh kế cho mình. Hiện tại bọn họ cũng hiểu ý Vương Song, thành phố Hoa Tân Vương Song khẳng định sẽ đưa các nàng đi, nhưng cái này ít nhất cũng phải đợi đến khi Vương Song sắp xếp tất cả chuyện của Lý gia thôn đi vào quỹ đạo.

Bởi vậy, hai người bọn họ đều đã làm tốt dự định lưu lại ở đây thời gian dài. Những nữ sinh khác cũng đều một mặt bất mãn nhìn đồ ăn trước mắt, trong miệng không ngừng nói thầm "Lúc nào mới có thể đếnt thành phố Hoa Tân?" "Mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này!" "Thật không phải là người ngốc."

Có điều cũng chỉ nhỏ giọng thầm thì, không dám lớn tiếng mở miệng, một tháng qua, Mạt Thế đến tột cùng có bao nhiêu tàn khốc, bọn họ cũng miễn cưỡng xem như biết không ít, bởi vậy đều biết tốt xấu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận