Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2168: Đệ tử!

- Tiền bối, ngài biết lão tổ, vậy giờ lão tổ đang ở đâu?

Nhiếp Minh có chút kích động hỏi.

- Khoa Đế tiền bối đã chết rồi…

Vương Song thở dài một tiếng.

Ánh mắt Nhiếp Minh ảm đạm, dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không nói gì nữa.

- Lão tổ trời sinh thích xông xáo, không ngờ, cuối cùng lại chết ở nơi khác.

- Đã có chuyện gì xảy ra với gia tộc các ngươi vậy, có thể nói ta nghe một chút được không?

Vương Song nhẹ giọng nói, muốn biết rốt cuộc gia tộc của Khoa Đế đã xảy ra chuyện gì.

Nhiếp Minh nghe vậy, chần chờ một chút, cũng chậm rãi kể ra toàn bộ mọi chuyện.

Không có chuyện gì ngạc nhiên, đám người Vương Song nghe câu chuyện đối phương kể lại, cũng cực kỳ bình tĩnh.

Đây là một câu chuyện rất xưa, gia tộc bọn họ, trên thực tế cũng chính là Niết gia, lúc trước cũng là đại gia tộc của tinh cầu này, đáng tiếc, truyền thừa của gia tộc bọn họ bị Ngô gia ngấp nghé, muốn chiếm làm của riêng, Niết gia không theo, xung đột đột nhiên bộc phát, thậm chí những người trong Niết gia còn trực tiếp xóa hết toàn bộ thần thông, không cho Ngô gia một chút tin tức nào.

Niết gia trốn đi, muốn tránh né sự trả thù của Ngô gia, nếu lão tổ của bọn họ vẫn còn, chắc chắn Ngô gia sẽ không làm thế, những lão tổ của bọn họ đã biến mất không biết bao lâu, Ngô gia đương nhiên không chút kiêng kị, mỗi ngày ở Trung Ương Tinh Vực có bao nhiêu Tinh Chủ chết đi thật sự là đếm không xuể.

Ngô gia xuất động cao thủ, một đường truy sát, cơ hồ giết sạch Niết gia, nhưng Niết gia cũng còn một hạt giống, chính là Nhiếp Minh, nên liều mạng đưa Nhiếp Minh đi, năm đó, Nhiếp Minh bảy tuổi!

May mắn, Nhiếp Minh không tu hành, chỉ là một người bình thường, Ngô gia mới không phát hiện ra.

Nhiếp Minh thậm chí còn thay đổi họ của mình, từ Niết thành Nhiếp!

Trước đó Nhiếp Minh cho rằng bọn họ là cao thủ Ngô gia, cho nên mới đề phòng như vậy.

Đã biết mọi chuyện, đám người Vương Song liếc mắt nhìn nhau, Vương Song trầm ngâm một chút, sau đó nhìn Nhiếp Minh.

- Nhiếp Minh, lúc trước ta nhận ân tình của Khoa Đế tiền bối, bây giờ tất nhiên nên báo đáp, ta có thể giúp ngươi tu hành, một lần nữa gầy dựng gia tộc, không biết ngươi có bằng lòng không?

Vương Song chậm rãi nói.

- Đa tạ hảo ý của tiền bối, Nhiếp Minh muốn báo thù, muốn những người trong Ngô gia kia phải trả giá lớn! Hy vọng tiền bối thành toàn!

Nhiếp Minh quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.

- Vãn bối nguyện ý trả giá tất cả.

Nhiếp Minh vô cùng kiên định, cha mẹ, người thân của hắn, toàn bộ đều chết trong tay Ngô gia, nếu không báo thù, hắn thật uổng phí làm người, hơn nữa, quan trọng hơn chính là, bây giờ hắn một thân một mình, dù có thể tu hành, cũng không có thành tựu gì.

- Có chuyện ta phải nói với ngươi, cơ thể ngươi là Thái Cực Chi Thể, nếu ngươi tu hành, tốc độ sẽ hết sức kinh người, nhiều nhất là một trăm năm, ngươi sẽ có thể đặt chân vào cảnh giới Tôn Giả, không, ngươi không cần trở thành Tôn Giả, chỉ cần ngươi tấn thăng thành Tinh Chủ, thì ở tinh cầu này, ngươi sẽ không thua một ai cả, vị Châu Tôn Giả kia của Ngô gia, cũng không phải là đối thủ của ngươi.

Vương Song chậm rãi nói, hắn không muốn lừa dối đối phương, hắn thật sự thưởng thức thiên phú của đối phương, nên muốn đối phương biết tất cả, đưa ra lựa chọn của bản thân mình.

Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Minh chấn động, trong mắt lóe lên ánh sáng hừng hực, nhưng rất nhanh, tia sáng kia đã tiêu tán đi, nhìn Vương Song, sắc mặt của hắn bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc.

- Tiền bối, vãn bối Nhiếp Minh, nguyện ý bái tiền bối làm thầy, hy vọng tiền bối có thể chấp nhận!

Nói xong, Nhiếp Minh bỗng nhiên dập đầu với Vương Song, mặt đất cũng ầm ầm rung động.

- Ta có thể dạy ngươi tu hành, dựa vào thiên phú của ngươi, sau này muốn xóa sổ Ngô gia, cũng là việc dễ dàng, không cần bái ta làm thầy.

Vương Song nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói.

- Đây là do Nhiếp Minh tự nguyện, khẩn cầu tiền bối đồng ý!

Nhiếp Minh không thèm để ý chút nào, vẫn vừa dập đầu vừa nói.

Bái sư, Nhiếp Minh hoàn toàn chân tâm thật ý, hắn biết rõ, dù thiên phú của mình có đúng như Vương Song nói, thế nhưng cũng cần có thời gian, một mình sống qua ngày, không có chỗ dựa, khả năng xảy ra bất trắc quá lớn, đến lúc đó đừng nói là báo thù, ngay cả sống sót cũng là một hy vọng xa vời!

Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã trải qua bao nhiêu trắc trở, đến bây giờ, tư tưởng của hắn đã thành thục, vượt xa những người bình thường.

Hơn nữa, có thể được lão tổ lựa chọn, sẽ là Võ Giả bình thường sao? Trong lòng Nhiếp Minh hiểu rõ, thể chất của mình lúc trước ngay cả người mạnh nhất trong tộc cũng không nhìn ra, vậy mà lại bị đám người Vương Song phát hiện, có thể giải thích Vương Song cường đại ra sao, bái đối phương làm thầy, đây là chuyện rất bình thường. Về phần Vương Song là ai, đến từ đâu, muốn đi đâu, đây không phải chuyện hắn phải cân nhắc.

Vương Song không tỏ thái độ khước từ, mà là sảng khoái đồng ý.

- Được, nếu ngươi đã bái ta làm thầy, vậy ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi được xem là đệ tử đầu tiên của Vương Song ta.

- Vi sư không thích những đồ vật khách sáo kia, lễ bái sư làm hình thức thôi, có bọn họ chứng kiến, là đủ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận