Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2004: Gặp lại sát thủ Minh điện! (2)

Tôn Ngôn không dấu vết gật đầu, rõ ràng, hắn cũng biết nặng nhẹ, thực lực của vị kia kinh thiên động địa, nếu như bọn họ chuyện này nói cho bọn hắn, có lẽ sẽ dẫn tới hậu quả rất nghiêm trọng!

Có lẽ, không biết, đối với bọn hắn cũng là một loại bảo vệ!

– Bên Tiếu Tiếu, cần Vương Song đại ca ngươi hỗ trợ, không nên để nàng tiết lộ!

Tôn Ngôn truyền âm cho Vương Song.

– Yên tâm đi!

Vương Song đáp lại.

– Ha ha, lúc đó ta đang lĩnh hội một môn thần thông, không thể khống chế được, kết quả đều khiến các ngươi hôn mê!

Khuôn mặt của Tôn Ngôn hiện lên một nụ cười lúng túng, ngượng ngùng nói:

– Ta vốn dĩ cho rằng các ngươi vẫn nhớ, ai biết các ngươi vậy mà quên rồi!

– A Ngôn, thì ra là ngươi giở trò quỷ!

Phong Tình Tuyết nghe vậy, sắc mặt giận dữ, bước lên một bước, trực tiếp nhéo lỗ tai của Tôn Ngôn.

– A Ngôn, ngươi lĩnh hội thần thông hẳn nên nói cho chúng ta một tiếng, khiến chúng ta cũng gặp tai bay vạ gió!

Thủy Mạc Hân cũng tức giận trách cứ.

Bạch Vũ và Long Hiên cũng oán giận nhìn Tôn Ngôn:

– Tiểu tử này, ngươi được lắm, vậy mà hố chúng ta, Tình Tuyết, không cần hạ thủ lưu tình!

Vừa nói, hai người vừa xoa tay cười hắc hắc bước tới.....

Vương Song nhìn thấy một màn này, trong mắt lóe lên ý cười, ngay sau đó tâm niệm vừa động, trong đầu Tiếu Tiếu lập tức vang lên một giọng nói, trải qua thời gian mấy hơi thở, Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn Vương Song một cái, ngay sau đó yên lặng gật đầu.

– Được rồi, chúng ta nên xuất phát thôi!

Đám người náo loạn một hồi, Vương Song lên tiếng, trên thực tế, đám người Phong Tình Tuyết, Bạch Vũ, Long Hiên có người nào nào mà không phải thiên kiêu, trí tuệ đương nhiên không kém, lời Tôn Ngôn vừa rồi nói căn bản đứa trẻ ba tuổi cũng không tin, còn muốn lừa bọn họ, hoàn toàn là si tâm mộng tưởng, bọn họ không vạch trần, cũng là bởi vì biết rõ không nói cho bọn hắn đương nhiên có lý do không thể nói!

– Ừ!

Cho nên, nghe được lời nói của Vương Song, bọn họ đều khẽ gật đầu, ngay sau đó hóa thành từng đạo thần hồng, bay về phía xa xa!

– Nơi đó chính là Thần Uyên, cấm địa của Thời Quang Chi Tinh!

Vừa phi hành, đám người Phong Tình Tuyết chỉ vào chân trời hắc ám phía xa xôi, nói.

– Nghe nói ngoại trừ Thánh Giả, không có người có thể sống sót trong loại địa phương kia!

Bọn họ không hề nghĩ tới, một lúc ban nãy, bọn họ đã xâm nhập đến bên trong Thần Uyên, hơn nữa còn đi ra!

Chẳng qua, chuyện này, chỉ có ba người Tôn Ngôn, Vương Song, cùng Tiếu Tiếu biết rõ.

Đám người lại tiếp tục lên đường, bay theo hướng tới Thời Quang Thần Tông, trên đường đi thỉnh thoảng truyền đến cười cười nói nói…



Lúc này, sát thủ Minh Điện ở bên trong không gian bảo vật yên tĩnh nằm trên đất, nơi này là một mảnh không gian màu xám tro, chỉ có kích thước gần một trăm mét vuông, trừ điều này ra, cũng không có bất kỳ những đồ vật khác!

Ở một nơi bị không gian ngăn cách này, cộng thêm các loại phong ấn ở trên người, chuyện này khiến sát thủ Minh Điện kia muốn chuyển động một con mắt cũng không làm được!

Chẳng qua, lúc này, trong đôi mắt bình tĩnh của tên sát thủ kia bỗng nhiên hiện lên một vẻ khiếp sợ, tựa như cảm ứng được một loại khí tức nào đó, trong mắt lóe lên vẻ kinh hoàng!

“Ầm”

Một khắc sau, trong đầu của hắn, năng lượng đến từ Minh Điện bị Tôn Ngôn phong ấn bỗng nhiên mất khống chế, trở nên vô cùng cuồng bạo, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, ầm vang nổ tung!

Giống như là gây nên phản ứng dây chuyền, nguyên lực của bản thân hắn mất đi khống chế, giống như ngựa hoang mất cương, điên cuồng càn quét ra ngoài.

Ngoại giới, Vương Song và đám người Tôn Ngôn đang ở đi trên đường, bỗng nhiên, Tôn Ngôn biến sắc, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cái Không Gian Bảo Châu, chẳng qua, lúc này viên bảo châu lại trở nên hết sức hỗn loạn, một cỗ lực lượng kinh khủng từ trong đó khuếch tán ra!

– Không xong, viên Không Gian Bảo Châu này sắp hủy diệt!

Giọng nói kinh hãi của Tôn Ngôn vang lên, một tay ném viên bảo chây kia ra xa, ném về phía trước.

“Bùm”

Vừa mới ném ra xa, viên bảo châu này đã lập tức nổ tan tành, một cỗ năng lượng liên y cường đại càn quét về bốn phía, hư không chấn động, gần như muốn nứt ra!

Nguyên lực của Tôn Ngôn khẽ chuyện động, hóa thành một đạo màn sáng, bao phủ mọi người ở bên trong.

Năng lượng liên y cường đại khuếch tán đến trước quang màn, lập tức bị ầm ầm đánh tan, giống như là nước biển đụng phải lên đá ngầm.

Đám người Phong Tình Tuyết, Thủy Mạc Hân mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có để ý, chỉ là một cái Không Gian Bảo Vật nổ tung, đoán chừng là vị sát thủ Minh Điện ở bên trong đột phá được phong ấn của A Ngôn, bắt đầu tự hủy!

Cho dù vậy Tôn Ngôn cũng không có để ý, chỉ cảm thấy có chút xúi quẩy.

Nhưng Vương Song lại nhướng mày, trước đó Tôn Ngôn hạ phong ấn năng lượng hủy diệt ở tận sâu trong đầu đối phương, dựa vào bản lĩnh của vị sát thủ Minh Điện này, không có thể nào đột phá được phong ấn của Tôn Ngôn!

Trong lòng của hắn dâng lên vẻ cảnh giác, thần hồn cường hãn bỗng nhiên cảm ứng được một tia sát y ẩn tàng sâu đậm, giống như đến từ hư vô, hòa một thể với hư không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận