Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1492: Một quyền! (2)

Ba người Chu Thông đều cả kinh, có điều lúc này bọn họ đều không ngăn cản, qua một màn vừa rồi bọn họ đã mơ cảm nhận được Vương Song cường đại, mặc dù là Siêu Phàm sơ kỳ, nhưng một thân thực lực còn kinh khủng hơn so với bản thân ba người.

Bọn họ tin tưởng, dù cho đánh không lại đối phương, muốn chạy trốn vẫn không có một chút vấn đề.

Mà đệ tử ba tông đang điên cuồng lui về phía sau, nhìn thấy hơi thở trên người ba người Chu Thông suy yếu đi, hơn nữa bộ dáng hữu khí vô lực rơi trên mặt đất, còn tưởng rằng lực lượng của bọn hắn đều hết sạch, ngay cả tự bạo cũng không thể hoàn thành, không khỏi dừng bước chân, đi về phía trước.

- Ha ha, ngay cả tự bạo cũng không còn khí lực, tiếp đó đến phiên chúng ta...

Cổ Minh cười lạnh mở miệng, tốc độ của hắn cũng không nhanh, từng bước một tiến lên giống như sợ đây là âm mưu của ba người Chu Thông, lừa ba người bọn họ xong rồi tự bạo.

- Đừng nói nhảm với bọn họ, tranh thủ thời gian giải quyết bọn họ.

Đệ tử Thần Tiêu tông và đệ tử Vạn Tượng tông ở một bên đồng thời mở miệng, trong mắt có một tia kiêng kị, giống như sợ ba người Chu Thông tự bạo.

Cổ Minh gật đầu, hắn cũng tính toán như thế, về phần Vương Song, bọn họ căn bản không để vào mắt, dù sao, vừa rồi hành vi của Vương Song chỉ có ba người Chu Thông mới rõ ràng, bọn họ chỉ lo chạy trốn, nơi nào sẽ lưu ý những thứ này.

Nếu không ít nhất bọn họ sẽ phát hiện ánh mắt quái dị của ba người Chu Thông.

Trong mắt Cổ Minh lóe lên tia cười lạnh, nhìn vô cùng dữ tợn, Nguyên Lực trên thân thể mãnh liệt tuôn ra, ở phía sau hắn ngưng kết hóa thành một tòa Sơn Phong lớn trăm trượng, tản ra một cỗ khí tức cẩn trọng.

Ngọn núi lớn trăm trượng ầm ầm rơi xuống, không khí trực tiếp bị oanh tạc, hư không đều vặn vẹo, lực lượng cường hãn như thế làm cho hai người ở bên cạnh cũng có chút khiếp sợ.

- Cổ Minh này thậm chí còn dùng đến Cụ Sơn Ấn, xem ra vô cùng coi trọng vói tên này!

Trong mắt hai người có một tia kinh ngạc, bọn họ không phải đệ tử Nguyên Linh tông, cho nên cũng không không biết ân oán giữa Vương Song và Nguyên Linh Tông.

Vương Song nhìn sơn phong rơi xuống, sắc mặt bình tĩnh không lay động, ánh mắt lạnh nhạt, cả người không có một tia phòng ngự, giống như đã mất đi lòng phản kháng.

- Cẩn thận!

Ba người Chu Thông đều không nhịn được kinh hô, toát mồ hôi lạnh thay Vương Song.

- Thật sự là muốn chết!

Nhìn Vương Song vậy mà khinh thường như thế, ánh mắt Cổ Minh đối diện âm trầm, lực lượng trên tay càng mạnh hơn ba phần, giống như Thái Sơn Áp Đỉnh hạ xuống..

Vẫn luôn đợi cho ngọn núi này rơi xuống, thời điểm cách mình vô cùng gần, Vuong Song ra tay, không có bất kỳ động tác phức tạp gì, chỉ đấm ra một quyền, từng đạo văn lộ tinh thần xuất hiện trước nắm tay hắn, tản ra một cỗ lực lượng dao động vô địch, cỗ lực lượng này dao động vặn vẹo hư không, dưới ánh mắt rung động của mọi người, hạ xuống thật mạnh đối đầu với Nguyên Lục Sơn Phong.

"Ầm."

Một tiếng nổ lớn, như ngọn núi rung chuyển, đất đá lăn xuống núi, Nguyên Lực đầy trời tản ra bốn phía, chỗ va chạm ở giữa hóa thành một mảnh mơ hồ, không nhìn ra được gì.

Nguyên Lực cường hãn dư âm quét ngang tứ phương, trực tiếp làm cho tất cả mọi người bên cạnh biến sắc, thối lui về phía sau.

Ánh mắt bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm chỗ trung tâm, muốn biết kết quả va chạm như thế nào, hai bên đều vô cùng khẩn trương, ba người Chu Thông đều sợ Vương Song không địch lại, mà mọi người đối diện thấy được Vương Song đáp trả công kích của Cổ Minh như thế cũng không khỏi khẩn trương.

Một trận gió thổi tới, chỗ trung tâm vụ va chạm, lộ ra thân ảnh hai người, nhìn thấy cảnh tượng trong đó, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi nhìn một màn này.

Ngọn núi lớn dừng lại ở giữa không trung, bị một cánh tay cứ thế ngăn chặn, không có cách nào rơi xuống, mà lúc này trên ngọn núi, tùng vết giống như mạng nhện giăng khắp nơi, giống như miệng vực sâu.

Thanh âm "răng rắc" "răng rắc" không ngừng vang lên, những vết nứt còn lại lấy tốc độ mắt trần có thể thấy xuất hiện, lập tức dưới ánh mắt rung động của mọi người, ầm một tiếng nổ tung, thành những mảnh nhỏ đầy trời.

Nguyên Lực dư âm lần nữa quét ngang, có điều lúc này mọi người không thèm để ý, chỉ ngơ ngác nhìn thân ảnh của Vương Song.

- Đây, cái này sao có thể?

Trong mắt Cổ Minh có một tia chấn kinh, thậm chí có một tia hoảng sợ, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, một kích toàn lực của mình, Vương Song chỉ một quyền, một quyền đã đánh vỡ nát, một quyền này không chỉ đánh nát công kích của hắn mà còn có nội tâm kiêu ngạo của hắn, thân là đệ tử vinh dự của Nguyên Linh tông, đều bị đánh vỡ nát chỉ trong một quyền.

- Tiểu tử này là yêu thú chuyển thế sao? Sao thân thể lực cường hãn như thế?

Đệ tử Thần Tiêu tông và Vạn Tượng tông kinh hãi mở miệng, trong mắt không kiềm chế được nỗi hoảng sợ.

Bọn họ không cách nào tưởng tượng, một tên chỉ ở Siêu Phàm sơ kỳ, thân thể lục vậy mà khủng bố đến trình độ như vậy, một quyền có thể đánh nát một kích toàn lực của Cảnh Giới Hóa Thần, quả thực là thần thoại, loại hành vi dã man mà lại bạo lực này giống như chỉ có trên thân một số huyết mạnh yêu thú mạnh mẽ mới có thể xuất hiện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận