Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1654: Lễ Rửa Tội!

- Ngươi cũng biết rằng trong yêu tộc, đã từng có một bá chủ tuyệt thế, chính là trời sinh chí tôn, có được huyết mạch vô địch, nhưng sau đó huyết mạch bị cướp, rơi xuống đáy vực. Nhưng ba trăm năm sau, nhân vật tuyệt thế này lại trở về lần nữa, dùng uy thế vô địch hơn trấn áp và giết chết tên đã cướp lấy huyết mạch của hắn, thậm chí diệt sạch toàn bộ chủng tộc của đối phương!

- Phải biết rằng, kẻ lúc trước cướp huyết mạch của vị bá chủ kia, chính là nhân vật cấp bậc Tôn Giả Đỉnh Phong, đứng đầu trong toàn bộ Yêu vực.

Nghe vậy, trong lòng Vương Song chấn động, Chí tôn Đạo Cơ có thể xuất hiện lần nữa, chẳng phải không chừng còn có chút cơ hội lật bàn.

- Cho nên, ta nói tiểu tử ngươi thật may mắn, thiên tài như vậy đều có thể bị ngươi đụng phải, tạo mối quan hệ tốt cùng tiểu tử ngươi, đợi đến khi nhóc con trưởng thành, ngươi sẽ có một đồng minh vô địch thiên hạ, đến lúc trở lại Tây Tinh Vực, Cổ Sát Tông, cùng với Cổ Diễn tôn giả, tất cả chỉ là giấy dán, chọc một cái đã vỡ tan!

Tiểu Thất có chút mừng rỡ cười lớn.

Nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Thất, Vương Song đã có tin tức mình muốn biết, tinh thần lực của hắn trực tiếp tiêu tan, để lại Tiểu Thất còn đang hô to kêu nhỏ tại chỗ.

- Vương tiểu tử, ngươi không tôn trọng bổn tọa như vậy, thật đáng ghét!

- Không được, ta muốn đi ra ngoài, một thiên tài chí tôn như vậy, còn dễ ứng phó hơn so với Vương tiểu tử, ta phải đi ôm chặt cái đùi này!

Tiểu Thất đảo mắt qua lại, nghĩ ra đủ loại ý tưởng.

Nhìn thấy Tiểu Không ở một bên, ánh mắt Tiểu Thất sáng ngời, cười tủm tỉm nhìn về phía trước.

Thần lực của Vương Song rời khỏi Vạn Giới Châu, rơi vào trầm tư.

Trước cửa Thạch Thôn, hai cành liễu đung đưa theo gió, mơ hồ có thể nhìn thấy một nhánh liễu vô cùng nhỏ xuất hiện, tản ra từng vệt sáng trong suốt như pha lê.

- Tây Tinh Vực, Hoàng Kim Thần Thể, còn có một tiểu tử ngay cả chúng ta cũng nhìn không thấu, hơn nữa tiểu tử trời sinh chí tôn này, thật là thú vị, xem ra Phiến Tử Thủy của Đông Tinh Vực này cũng đến lúc nên hành động một chút...

Một thanh âm đầy thu hút vang lên, tựa như từ bên trên thân thể cây liễu truyền đến.

Mấy ngày kế tiếp, Vương Song ở lại Thạch thôn, ngắm nhìn cuộc sống nhỏ bé.

Tuy rằng tâm trí có thể so với người lớn, nhưng nhóc con lại không đổi được thói quen uống sữa, mỗi buổi sáng thức dậy, đều phải uống một bình sữa thú nấu chín, nó nói là có thể giúp mình mau lớn lên, làm cho Vương Song với Dương Mạt không nhịn cười được.

Thôn trưởng cùng đám người Thạch Thiết mấy ngày nay đều bận rộn cho lễ rửa tội tiếp theo, thu thập máu của rất nhiều hung thú lại, mang thịt đi chế khô, làm xương cốt thành vũ khí, có người thì mài thành bột xương, bổ sung dinh dưỡng cho những con hình nộm trong thôn.

Ngoài ra, trưởng thôn còn chuẩn bị rất nhiều thuốc quý thu thập được trong làng.

Hôm đó, Vương Song được mời đến quảng trường lớn của thôn, toàn bộ người dân trong thôn vây thành một vòng, nhìn cái đỉnh lớn ở giữa quảng trường.

Cái đỉnh lớn chừng một trượng, được đặt trên đống lửa, không biết ở trong để cái gì, tản ra ánh sáng đủ màu sắc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bọt khí cuồn cuộn nổ tung, một mùi thuốc nồng đậm tỏa ra.

Một đám nhóc bị phụ mẫu của mình tóm chặt, chờ mong nhìn đại đỉnh trước mắt.

Vương Song có thể thấy nhóc con vẻ mặt tò mò nhìn đại đỉnh trước mắt, trên mặt không có chút sợ sệt.

- Đổ máu hung thú!

Thôn trưởng hét lớn một tiếng, Thạch Thiết cùng Thạch Long ở một bên lập tức lấy các loại hung thú đã chuẩn bị xong đổ vào trong đại đỉnh.

- Lộc cộc

- Ùng ục...

Chất lỏng trong đại đỉnh quay cuồng, trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ, nhưng màu đỏ chỉ xảy ra trong nháy mắt, rất nhanh đã biến mất, khôi phục lại đủ mọi màu sắc.

Vương Song thấy thế, cảm nhận được chất lỏng trong đại đỉnh, khẽ nhíu mày, tuy rằng năng lượng trong đó đối với hắn mà nói không tính là gì, nhưng với những tiểu hài mới hai ba tuổi trước mắt này, năng lượng kia cũng có chút khó nhằn!

Nhưng thân là người ngoài, hắn cũng không tiện nói cái gì, bởi vậy chỉ có thể lẳng lặng nhìn qua.

- Đi vào!

Thôn trưởng nhìn thấy dịch thuốc trong đỉnh quay cuồng, nhắm mắt lại cảm thụ một chút, đưa nhóc con vào trong.

- Tỏm.

Nhóc con giống như tảng đá rơi vào trong đó, một đợt bong bóng trực tiếp nổi lên rồi chìm xuống, qua một hồi lâu mới lộ đầu ra.

- Hì hì, nhiệt độ nước vừa vặn nha!

Nhóc con cười hì hì mở miệng nói, không hề khó chịu chút nào, thậm chí còn bơi lên, giống như một con cá nhỏ.

Những người khác thấy thế, đều thả nhi tử của mình vào trong, mười mấy tiểu hài lớn nhỏ, giống như sủi cảo rơi vào trong.

Nhưng mà, đám tiểu hài tử vừa mới đi vào trong đỉnh, đã hô lớn:

- A, nóng quá, sao lại nóng như vậy...

- Ôi ôi, đau quá, phụ thân, ta muốn ra ngoài...

- Thật khó chịu, thôn trưởng, hu hu..

Từng tiểu hài một đều gào khóc, thậm chí còn chạy ra khỏi đại đỉnh, đều bị người lớn ấn xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận