Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1559: Sáo Ngọc gọi Thần Tinh!

Đường Tâm Liên đang nói chuyện, nhìn thấy năng lượng màu xám đang theo sát đến, trong tay nàng xuất hiện một thanh tiểu kiếm kim sắc.

- Đây là vật bảo mệnh mà sư tôn ban cho ta, có thể so với một kích của Tinh Chủ! Nhưng mà không ngăn chặn được đối phương, chỉ có thể kéo dài chút thời gian.

Nói xong, tay nàng lật lên, tiểu kiếm kim sắc bùng nổ, hóa thành một đạo cự kiếm kim sắc lớn khoảng trăm trượng.

Một luồng kiếm khí như muốn xé rách càn khôn xuất hiện, kiếm khí chưa phát, nhưng trước mũi kiếm, không gian đã lẳng lặng bị nghiền nát rồi!

- Đi!

Nàng hét nhẹ một tiếng, cự kiếm kim sắc trong nháy mắt chém xuống, va chạm với năng lượng màu xám.

- Đùng!

Một thanh âm tựa như tiếng gõ trống chiến vang lên, kiếm khí kim sắc lớn hơn trăm trượng vững vàng chống đỡ được đòn công kích của năng lượng màu xám, nhưng đang nhanh chóng tan vỡ. Với tốc độ này, nhiều lắm chỉ là một chén trà, kiếm khí kim sắc sẽ bị năng lượng màu xám tiêu hao sạch sẽ.

- Ha ha, một đòn công kích bậc Tinh Chủ, để xem các ngươi có thể kiên trì bao lâu…

Tiếng cười trầm thấp không nhanh không chậm vang lên.

Đám người Vương Song lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy năng lượng màu xám khủng bố vừa rồi, bọn họ không có ai có lòng tin có thể sống sót trở ra, chứ đừng nói là chống cự!

- Chẳng lẽ hôm nay chúng ta phải chôn thây ở chỗ này sao?

Trong lòng mọi người dâng lên một tia tuyệt vọng. Vương Song lo lắng hỏi Tiểu Không trong Vạn Giới Châu:

- Tiểu Không, ngươi có thể dẫn chúng ta rời đi không?

Hắn hiện tại chỉ có thể mang hết thảy hy vọng đặt trên người Tiểu Không.

- Cỗ năng lượng xám này đã nắm giữ hơn phần nửa hư không bí cảnh rồi, vừa rồi đã thử, căn bản không có cách nào dung nhập vào hư không. Thực lực lão quái vật kia quá khủng bố, tu vi của hắn ở Tôn Giả chắc hẳn cũng cực kỳ ghê gớm! Nếu không, ta sẽ chẳng đến mức không có sức chống đỡ.

Giọng nói trầm thấp của Tiểu Không vang lên, trong thanh âm tràn đầy chua xót. Nghe vậy, trên mặt Vương Song xuất hiện vẻ tuyệt vọng, ngay cả chí bảo không gian Vạn Giới Châu cũng không trốn thoát được thì hắn còn có cách gì. Ở một bên Tiểu Thất cũng cười khổ lắc đầu, nhìn kiếm khí kim sắc sắp tan vỡ, cảm thấy tiền đồ của mình một mảnh xám tro. Vốn còn tưởng rằng có thể khôi phục đỉnh phong lên một tầng lần nữa, hiện tại xem ra, tất thảy đều trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước!

- Nhưng mà có thể chôn thây với một tuyệt thế thiên tài xuất sắc như vậy, bổn tọa hẳn là độc nhất vô nhị rồi!

...

Bên ngoài, đám người sợ hãi nhìn năng lượng màu xám chậm rãi rơi xuống. Bọn họ biết, một khi kiếm khí kim sắc tiêu tán, chính là thời khắc tận diệt của mình. Bỗng nhiên, Cố Hồng Y nghĩ tới cái gì đó, lớn tiếng thét chói tai.

- Sư tỷ, vị tiền bối kia không phải cho chúng ta một cây Sáo ngọc sao, mau lấy ra nhanh!

Tất cả mọi người nháy mắt hướng về Tư Đồ Tuyết. Dường như mới phản ứng lại, Tư Đồ Tuyết “A” một tiếng, trong tay xuất hiện một cây sáo giống như bạch ngọc. Đường Tâm Liên có chút dồn dập hỏi:

- Đây là cái gì?

- Ta không biết, vị tiền bối lúc trước cứu chúng ta cho. Hắn nói rằng nếu như không gian hạch tâm này thật sự bị mở ra, thổi Sáo Ngọc này, hẳn sẽ có chuyển biến!

Tư Đồ Tuyết nhanh giọng nói.

- Vậy còn chờ gì nữa, mau thổi nhanh!

Sở Vân Phàm mắt thấy kiếm khí kim sắc kia sắp bị mài mòn, sau đó rống to một tiếng. Trên mặt Tư Đồ Tuyết hiện lên một tia xấu hổ:

- Nhưng mà… ta không biết thổi sáo.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều kích động muốn thổ huyết.

- Mang đến đây, để cho ta!

Đường Tâm Liên tiến lên một bước, trực tiếp đoạt lấy sáo ngọc từ trong tay Tư Đồ Tuyết. Nàng nhẹ nhàng đặt sáo ngọc ở bên miệng, khí chất của Đường Tâm Liên dường như xảy ra chút biến hóa, giống như một vị tiên tử rơi xuống phàm trần, thổi một khúc Thần Linh Chi khúc. Sau một khắc, thanh âm u u vang lên, giống như thanh tuyền từ sơn cốc chậm rãi chảy xuống, lại giống như ánh trăng rắc đầy trời, mang lại một loại cảm giác mông lung mà tĩnh mịch.

Tất cả mọi người nghe thấy, trong đầu đều xuất hiện một cảnh tượng kỳ dị. Trong một sơn cốc u tĩnh, có một mái nhà tranh nho nhỏ, hoa tươi đầy màu sắc nở rộ trong sơn cốc, một nữ tử tựa tinh linh, ở trong trăm bông hoa nhẹ nhàng nhảy múa.

Không linh như tiên, giống như chung thiên địa chi linh tuệ! Nhất thời, tất cả đều quên mất nguy hiểm cận kề, đắm chìm trong tiếng sáo này.

- Ầm!

Một thanh âm động trời bỗng nhiên cắt đứt hết thảy, tất cả mọi người đều mạnh mẽ phục hồi tinh thần, nhìn về phía trên, nơi kiếm khí kim sắc kim trực tiếp nổ tung!

Năng lượng màu xám giống như một cái miệng khổng lồ, muốn nuốt chửng tất cả bọn họ. Đám người Vương Song thực sự đối mặt với năng lượng màu xám này mới hiểu được nó rốt cuộc đáng sợ đến mức nào. Năng lượng màu xám này dường như cô đọng tất cả năng lượng tiêu cực trên thế gian, tràn ngập khí tức hủy diệt, tuyệt vọng và kinh hoàng.

Bọn họ chỉ nhìn loại năng lượng này thôi cũng cảm giác được thân thể tựa hồ không thuộc về mình, thậm chí, Vương Song cảm thấy trong đầu mình, hắc động dường như sinh ra một chút chán ghét với năng lượng màu xám này !

Bạn cần đăng nhập để bình luận