Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1441: Thần Linh Tông

Những người khác nghe hai người nói chuyện, không dám xen vào.

Yêu Nguyệt lúc này thì đúng chung một chỗ với Vương Song, nhìn Vương Song, ánh mắt của nàng khẽ đảo, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, ánh mắt của nàng sáng lên, cười nhẹ nhàng cất lời:

- Vương sư huynh đúng không, ngươi hẳn là chưa từng đến Thần Linh Tông, chờ sau này, ta sẽ đưa ngươi đi dạo xung quanh.

Vương Song hơi kinh ngạc nhìn đối phương, hắn biết lúc trước mình lỗ mảng, làm mất lòng đối phương, nhưng nha đầu này sao lại đột nhiên nhiệt tình với mình như vậy, không ổn lắm, Vương Song cảm giác được một mối nguy cơ vô hình, không khỏi cảnh giác nhìn đối phương.

Cửu Đại Tông Môn của Tây Tinh Vực, có thể nói là bá chủ của mảnh Tinh Vực này, mỗi một phe thế lực, đều nắm giữ lãnh thổ vô biên, mà Thần Linh Tông, thì bá chủ của Thiên Thần Tinh Vực, không biết thống trị Thiên Thần Tinh Vực đã biết bao nhiêu năm.

Không có ai biết tông môn này rốt cuộc đã tồn tại bao lâu, bọn họ chỉ biết là từ lúc có sách cổ ghi chép, tông môn này đã tồn tại.

Theo truyền thuyết, tông môn này đã từng xuất hiện một vị Thần Linh, gọi là Thần Linh, là chỉ không phải người tồn tại, nhân loại có thể tu hành đến Thánh Nhân Chi Cảnh, đến bước này, dường như không gì không thể làm được, có thể gọi là Bất Tử Bất Diệt Tồn Tại, mà một số dị loại, thì chọn đi con đường thành thần, Điểm Nhiên Thần Hỏa, hấp thu Tín Ngưỡng chi lực, hoàn thành Thần Linh Chi Cảnh, cũng mạnh đến vô biên.

Có điều, đây chỉ là truyền thuyết, không có ai tin.

Vương Song ngồi trên Thần Linh Cổ Thuyền, cảm giác chỉ mới trôi qua mấy giờ, chiếc này Cổ Thuyền bắt đầu xuất hiện từ trong hư không.

Vút

Hai mắt Vương Song tỏa sáng, chấn động không gì sánh nổi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đây là một mảnh đất cuồn cuộn, vô số đỉnh núi khổng lồ che trời san sát, không biết cao bao nhiêu, từng đám mây trắng tung bay bên trên đỉnh núi, từng luồng thần hồng bay trên không trung, nhìn vô cùng lộng lẫy,

Bên trong đỉnh núi, từng tòa đại điện vàng son lộng lẫy lẳng lặng đứng sừng sững , có thể nhìn thấy có đông đảo đệ tử ra vào, tại cái này vô số trong cung điện, Vương Song mơ hồ cảm giác được một luồng khí tức cực kỳ cường hãn.

Ở phía xa, một màn trời trong suốt bao phủ dãy núi vô tận này, có một luồng khí tức dày nặng như núi.

- Được rồi, chúng ta đến rồi!

Yêu Nguyệt có chút hưng phấn mở miệng, con mắt không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Song.

- Nếu để cho ta, e là từ Tà Dương Tinh bay qua đến ba ngày ba đêm, nhưng Thần Linh Cổ Thuyền này lại chỉ cần hai canh giờ đã đến!

Lâm Kinh Thiên cảm khái nói.

Hàn Linh tiên tử mỉm cười, hai tay kết ấn, hình thành một thủ ấn tương đối nhỏ , thủ ấn bay ra, rơi ở phía trước màn ánh sáng.



Một tiếng vù truyền đến, màn ánh sáng giống như là màn cửa tách ra, lộ ra con đường khổng lồ, Cổ Thuyền như tia chớp thông qua trong đó, lập tức con đường đóng lại.

Tiến vào bên trong, Vương Song nhìn càng rõ ràng hơn, núi non như tụ, non xanh nước biếc, còn có dị thú gào thét, Tiên Hạc bay nhảy.

"Vù" "Vù"

Trên Cổ Thuyền màn ánh sáng màu xanh biến mất, Vương Song hít một hơi thật sông, cảm giác được một luồng nguyên khí thiên địa cực kỳ nồng đậm dâng trào lên, dường như vây quanh chính mình.

- Đây chính là Thần Linh Tông sao, quả nhiên, so với Thanh Nguyên Tông của ta không chỉ mạnh hơn một chút!

Vương Song cảm thán ở trong lòng.

Thần Linh Cổ Thuyền không dừng lại, bay về chỗ sâu của một ngọn núi cao nhất của tông môn, Cổ Thuyền mặc dù lớn, nhưng là đối với việc bay nào ngọn núi cao của bầu trời này mà nói, lại không tính là gì.

"Ầm"

Cổ Thuyền đáp xuống đỉnh núi, bọn người Vương Song cảm giác được một âm thanh nặng nề. Mà ở tòa đại điện phía trước cách đó không xa, mấy chục bóng người đứng ở phía trước, dường như đang chào mừng bọn họ đến.

- Đạo hữu Lâm có thể giá lâm đến Thần Linh Tông của ta, thật là khiến cho Thần Linh Tông của ta thật vinh hạnh.

Bọn người Vương Song xuống thuyền, Cổ Thuyền lập tức thu nhỏ, được Hàn Linh tiên tử tiện tay thu hồi. Phía trước, một bóng người dẫn đầu mở miệng cười.

Giọng nói của đối phương đôn hậu, cũng không vênh váo hung hăng, Vương Song cẩn thận nhìn lại, đây là một nam tử trung niên, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, trên đầu ghim một búi tóc, trong ánh mắt dường như có tinh thần tiêu tan.

- Hóa ra là Yến đạo hữu, Kinh Thiên chỉ muốn thăm bạn cũ, không ngờ tới sẽ kinh động đến Yến Đại Tông Chủ, còn làm phiền huynh mang nhiều cường giả như vậy đến đón tiếp.

Lâm Kinh Thiên nhìn nam tử này, cười nhạt một tiếng.

Vương Song nghe vậy, trong lòng chấn động, đây chính là tông chủ của Thần Linh Tông, nhìn có vẻ cũng không rất đáng sợ, có điều Vương Song cũng hiểu rõ đây chính là nguyên nhân mình và Lâm Kinh Thiên ở cùng một chỗ.

- Tông chủ, ta mời Lâm sư huynh đến đây là muốn ôn lại chuyện cũ, Lâm sư huynh không hy vọng bị người khác quấy rầy, nếu như không có chuyện gì, các ngươi đều lui ra đi.

Một bên, Hàn Linh tiên tử chau mày, lạnh lùng nhìn mấy tên trưởng lão ngoài sau, không cần hỏi, biết chắc chính là bọn hắn mật báo,

- Sư muội, người tới là khách, huống chi Lâm đạo huynh là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Tây Tinh Vực, có thể đến Thần Linh Tông của ta làm khách, là vinh hạnh của chúng ta, làm sao ta có thể xem như không nhìn thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận