Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 611: Giết chóc cực hạn!

Vương Song lạnh lùng nhìn mọi người trong nhà kho, sắc mặt không chút thay đổi, cũng không quá phẫn nộ mà chỉ như một ngọn núi tuyết, đối với người chết, hắn không có tâm tình để phẫn nộ với bọn họ.

Vài người kêu thảm trên mặt đất, hai người còn sống vẻ mặt sợ hãi nhìn Vương Song, ánh mắt lộ ra một chút hối hận, phải biết rằng người mà Dã Đằng Thứ Lang trêu vào chính là một Tiến Hóa Giả, hơn nữa còn là một Tiến Hóa Giả cực kỳ khủng bố, có đánh chết bọn họ không cũng không dám dây vào!

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, nhìn thi thể hai huynh đệ của mình, bọn họ cảm thấy có chút chua xót, Vương Song lập tức bước đến bên cạnh bọn họ, hai ngọn lửa màu vàng xuất hiện, trực tiếp rơi lên người bọn họ, ngay cả thời gian để thở cũng không có, cả cơ thể hoàn toàn bị hóa thành tro tàn.

Lưu Mộng Vũ theo sát ở phía sau, vẻ mặt kính sợ nhìn Vương Song, nàng chưa thấy bộ dáng Vương Song nổi giận bao giờ, nhưng hôm nay thì nàng đã thấy rồi, hít sâu một hơi, nàng cảm thấy bộ dạng này của Vương Song giống như trở thành một ma thần ở dưới đáy vực sâu, muốn hủy diệt tất cả, cho dù biết hắn sẽ không thương tổn mình nhưng trong lòng nàng vẫn phát run.

- Hu hu......

Bạch Manh Manh, Đồng Vũ, Hồ Văn Văn nhìn Vương Song, vô cùng kích động, miệng phát ra thanh âm không nghe rõ, lãnh ý thấu xương kia dường như quấy nhiễu bọn họ, không mảy may phát hiện ra.

Vương Song nhìn bọn họ, ánh mắt trở nên nhu hòa một chút, Tinh Thần Lực vô hình xuất hiện tựa như sấm chớp, cơ thể của bọn họ nháy mắt bay lên, đáp xuống chỗ của Vương Song.

- Không sao chứ!

Vương Song cởi trói cho bọn họ, ôn hòa hỏi, khí thế không còn khủng bố như ban nãy nữa.

- Hu hu...... Lão công......

Ánh mắt bọn họ có một chút kích động, mạnh mẽ ôm lấy Vương Song khóc lóc không ngừng.

- Yên tâm, ta sẽ báo thù cho các ngươi!

Ánh mắt Vương Song lộ ra chút sát ý, vỗ nhẹ lên vai bọn họ, rồi giao bọn họ cho Lưu Mộng Vũ ở bên cạnh.

Vương Song quay sang nhìn những người ở trước mắt, sát ý khủng bố kia lại xuất hiện, Trương Dũng ở trước mặt ngây ngốc nhìn Vương Song, sao hắn có thể không rõ Vương Song chứ, lúc ấy con nghĩ xem làm thế nào để xử lý hắn, nhưng sau khi Vương Song rời khỏi nhà của Hồ Vạn Châu, hắn cũng không tìm được cơ hội nào.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, chân của Trương Dũng không khỏi run lên, lúc trước hắn làm có gan muốn xử lý một Tiến Hóa Giả, chuyện này nực cười cỡ nào kia chứ, đối phương chỉ cần ray tay một chút đã có thể giết chết hắn, nghiền hắn thành tro, đặc biệt khi hắn nhìn thấy Vương Song đang nhìn mình, trong lòng càng không nhịn được mà sợ hãi, "Phụt" một tiếng, hắn mạnh mẽ quỳ rạp xuống đất, không ngừng cầu xin tha thứ.

- Vương Song đại nhân, van xin ngươi, ta cho cái mạng chó của ta đi, tất cả chuyện này đều là Đỗ ca sai ta làm, là hắn ép ta giao Trương Mai cho hắn, hắn cũng ép ta đẩy Hồ Vạn Châu vào dãy núi Đại Hưng, ta không muốn làm vậy đâu! Van xin ngươi, tha cho ta!

Trương Dũng dập đầu như giã tỏi, không còn chút uy phong nào mà giống như một con chó tội nghiệp.

- Nói bậy, tất cả đều là do ngươi làm, ta không có liên quan gì cả, đại nhân, ta vô tội, nữ nhân kia là hắn chủ động tặng cho ta, chuyện của Hồ Vạn Châu ta thật sự không biết chút gì cả!

Đỗ ca nghe vậy thì biến sắc, không ngừng giải thích với Vương Song,

- Khốn kiếp, Trương Dũng ngươi là tên phản bội, còn dám hãm hại ta, mẹ nó ta phải giết ngươi!

Đỗ ca trực tiếp nhảy tới, mạnh mẽ đánh một quyền lên người của Trương Dũng, khiến Trương Dũng nhất thời lảo đảo, ánh mắt sưng húp, Trương Dũng cũng không cam lòng yếu thế, phản kích trở lại. Những người khác thấy hai người đánh nhau, ngay cả cử động cũng không dám.

Đằng Dã Thứ Lang đang vô cùng hoảng sợ, lần này, hắn biết bản thân đã phạm sai lầm rồi, sai đến mức không thể vãn hồi nữa, hắn dám bắt cóc nữ nhân của Tiến Hóa Giả, nghĩ đến sự khủng bố của Tiến Hóa Giả, hắn không khỏi cảm thấy ảm đạm, có đôi khi hắn cũng có gặp Tiến Hóa Giả, nhưng khủng bố giống Vương Song thế này, hắn thật sự chưa từng thấy bao giờ.

- Đại, đại nhân, ta...... Ta là...... Đằng, Đằng Dã Thứ Lang, phụ thân ta của Đằng Dã Nguyên Nhất, ta có mắt không thấy thái sơn, xin, xin ngươi hãy tha cho ta một mạng, phụ thân ta có quen rất nhiều Tiến Hóa Giả, xin đại nhân nể mặt phụ thân ta mà tha cho ta lần này, ta không dám nữa!

Đẵng Dã Thứ Lang lắp bắp nói, mồi hôi trên người không ngừng toát ra như tắm. Nhưng, hắn cố không lau đi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn đối phương.

Vì mạng sống, hắn thậm chí còn lôi chuyện phụ thân mình quen với không ít Tiến Hóa Giả, về chuyện trước kia hắn chuẩn bị vũ khí, súng ống, bây giờ căn bản không dám nhắc đến, thậm chí cũng không có ai muốn đi lấy nữa, đối mặt với một Tiến Hóa Giả cường đại như vậy, súng ống hay Thiêu Hỏa Côn cũng đâu khác gì nhau, trừ phi có thứ gì đó đặc biệt, như súng ngắm Barrett hay hỏa tiễn này nọ thì mới có thể khiến Tiến Hóa Giả bị thương. Tất nhiên, loại vũ khí này, bọn họ không có, mà cho dù có, cũng là do quân đội nắm giữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận