Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2140: Luân Hồi (2)

Đao ý chín tấc xuất hiện, Vương Song cảm nhận được bỗng nhiên xuất hiện một dạo kim sắc lôi điện trong không gian, đánh thẳng xuống đao ý chín tấc .

- Rầm.

- Rắc

Một giọng nói yếu ớt vang lên, Vương Song đột nhiên mở mắt ra, lại nhìn thấy trước mặt một khuôn mặt có chút thô kệch.

- Đây là đâu?

Vương Song muốn nói, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng trẻ con khóc

- Oa oa…

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vương Song kinh hãi, nói lần nữa.

- Nương tử, nàng nhìn này, đây là hài tử của chúng ta, tiếng khóc lớn như vậy, nhất định là đói bụng rồi.

Nam tử nói với nữ tử trên giường, giọng nói đầy phấn khích.

Vương Song quay đầu lại, lúc này hắn mới phát hiện nữ nhân trên giường, cúi đầu xuống, lập tức phát hiện một thân ảnh nhỏ nhắn.

- Đây là, ta vậy mà lại biến thành hài nhi? Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Trong lòng Vương Song trở nên hỗn loạn, không phải đao ý của hắn đã tăng lên chín tấc rồi sao, sao đột nhiên lại biến thành một tiểu hài tử thế nào.

Hơn nữa, hắn có thể cảm giác được, toàn bộ sức mạnh của bản thân đều biến mất, không thể sử dụng bất kì một tia năng lượng nào, kể cả nguyên lực và linh lực.

Giờ khắc này, hắn chỉ là một hài nhi bình thường

Trong vô thức, Vương Song cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, từ một tiểu hài tử sơ sinh đến một hài tử, trong nháy mắt, học nói a ơ, chập chững tập đi, sau đó bước đi như bay, đến trường, nhất minh kinh nhân, trở thành thần đồng trong mắt mọi người.

Về sau khi lớn lên, bắt đầu làm ăn, sinh ý trải rộng khắp thiên hạ, thậm chí trở thành người giàu có nhất thiên hạ, hầu như không có thứ gì trong thiên hạ mà hắn không có được.

Sau khi lớn lên, thời gian trôi qua nhanh hơn, mà không hề hay biết, Vương Song đã già đi, nằm trên giường bệnh, nhìn tôn tử bên cạnh, có trung niên, thiếu niên, nam nữ đều khóc không thành tiếng.

Trên thực tế, Vương Song đã nhìn thấu những gì họ nghĩ, họ chỉ mong mình chết đi, để bọn họ thừa kế của cải.

Tuy nhiên, bây giờ hắn cũng đã già, bàn già mất đi, lúc này một thân một mình, không có chút lo lắng nào.

Hắn nhắm mắt lại, trước mắt tối sầm, không có cảm giác thống khổ của tử vong, Vương Song lại lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình lần nữa lại biến thành mộthài tử, nhưng mà, lần này, thân phận của hắn không phải là một người bình thường, mà là hậu duệ của một vị tướng quân.

Phụ thân đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc, mẫu thân cũng hi vọng hắn có thể kế thừa binh quyền của tướng quân, Vương Song không làm trái tâm nguyện của phụ mẫu, dốc sức tu luyện, võ nghệ kinh người khi còn nhỏ tuổi, sau đó hắn nhập quân, từ tiểu binh làm lên, một đao một thương lập nhiều chiến công, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất của quốc gia, hoàn thành tâm nguyện của phụ mẫu, thậm chí thay vị trí của phụ thân, sau đó cưới được một mỹ nữ đẹp như hoa.

Đáng tiếc, về sau thái tử giết cha, mưu quyền soán vị, Vương Song đã lâm vào trong đó, khi thái tử lên ngôi, những người bảo hoàng như Vương Song trực tiếp bị đưa lên đoạn đầu đài, cả nhà đều bị xử trảm!

Trên đoạn đầu đài, đao giơ lên, ánh mắt Vương Song cực kỳ bình tĩnh, sa trường chinh chiến nhiều năm, hắn đã sớm quen nhìn thấy sinh tử.

Chưa kể, đây chỉ vẻn vẹn là một đoạn nhân sinh.

Kiếp thứ ba, Vương Song lại trở thành hoàng tử, nhưng lại là người ít được sủng ái nhất, cho dù không muốn tranh giành quyền lực, cũng không tránh khỏi việc bị ép vào cuộc.

Hắn yêu một nữ nhân, nhưng đáng tiếc, đối phương chỉ yêu thái tử, cũng chính là đại ca của hắn, trong lòng Vương Song tràn đầy phẫn nộ, dùng bất cứ thủ đoạn, tiêu diệt từng đối thủ của mình.

Cuối cùng, Vương Song đã lên ngôi, dưới chân là vô số bạch cốt.

Hắn cũng đã có được nữ nhân mà hắn muốn, khi có được ròi, hắn chợt phát hiện, mọi thứ thật nhàm chán vô vị, nhìn thấy sự kính sợ và sợ hãi trong mắt mọi người, Vương Song lại cảm thấy vô cùng cô đơn…

Bốn mươi năm sau, khi Vương Song già đi, nhi tử của hắn trực tiếp ra tay với hắn, đại quân bao vây hoàng cung, nhìn hài tử mình sủng ái nhất một thân áo giáp, tay cầm trường kiếm đứng ở cửa cung điện, một bóng đen xuất hiện trong mắt Vương Song.

- Đây, chính là luân hồi sao?

Vương Song tự nhủ, trường kiếm của hài tử rơi xuống, trái tim đã lạnh giá của hắn không biết vì sao, mà cảm giác đau như cắt…

Kiếp thứ tư, hắn trở thành hài tử của một vị đại nho sĩ, tứ thư ngũ kinh, thơ văn lễ nghi trở thành tất cả của hắn, bất cứ cái gì mà làm trái đạo đức, đều trở thành tai họa trong mắt hắn.

Sau khi lớn lên, dựa theo sắp xếp của phụ thân, từng bước một vượt qua kì thi, trở thành trạng nguyên.

Tài hoa hơn người, ôn nhu lỗi lạc, hắn trở thành đối tượng hoàn mỹ trong mắt tất cả nữ nhân.

Phụ thân hắn cũng tìm một nữ nhi của một đại phú hộ cho hắn.

Nhưng mà, Vương Song lại thích một tiểu ăn mày sắp bị chết cống trong gió tuyết, đó là một nữ nhân cực kỳ thanh tú, quần áo mặc dù rách rưới, nhưng ánh mắt lại tràn đầy lòng trắc ẩn.

Phụ thân của hắn vô cùng tức giận, lập tức chia rẽ bọn họ, gia đình mà phụ thân hắn chọn cho hắn thậm chí còn phái người, đánh chết tiểu ăn mày đó.

Đêm đó, trái tim Vương Song đã đóng băng, từ đó hắn không còn tươi cười nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận