Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2137: Đao Thánh Bất Diệt - Mục Thiên Ca (2)

Đi tới đỉnh núi, đứng đối diện với người áo xám, lúc này Vương Song mới phát hiện, hóa ra đối phương lại là một người trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc, khóe miệng mang theo nụ cười.

Chỉ có điều, giọng nói của đối phương lại hết sức tang thương, bình thản.

- Đao Thánh bất diệt, Mục Thiên Ca!

Vương Song chậm rãi mở miệng nói.

- Cái gì mà Đao Thánh bất diệt, còn không phải là bị người ta dùng một đòn đã tiêu diệt được hay sao, bây giờ ta cùng lắm chỉ còn sót lại một tia ý chí mà thôi.

Đối phương mỉm cười, bên cạnh hắn xuất hiện một Bồ Đoàn.

- Có hứng thú ngồi xuống nghe một chút chuyện của ta ngày xưa không.

Vương Song ngây ngẩn, lần này tới nơi này, hắn đã nghĩ hết tất cả khả năng, có lẽ có thể sẽ trải qua một trận tuyệt thế đại chiến, chỉ có thông qua khảo nghiệm, bản thân hắn mới có thể thu được truyền thừa của đối phương, thế nhưng lại chưa từng nghĩ đến phản ứng của đối phương lại như thế này, giống hệt như đang đối mặt với bằng hữu.

- Ta biết, ngươi tới là để lấy truyền thừa của ta, thực ra thì nó chỉ là một chút cảm ngộ Đao Đạo, làm sao có thể tính là truyền thừa, lúc đầu ta nói cho Phượng Chủ một chút tin tức là hy vọng hắn có thể giúp ta tìm truyền nhân, trải qua thời gian lâu như vậy rồi mới có người tới đây, có lẽ là hắn cũng phát sinh một số chuyện không hay.

Ý chí Mục Thiên Ca hóa thành người trẻ tuổi chậm rãi nói, nhìn Vương Song, hắn khẽ cười một tiếng.

- Yên tâm, ta sẽ không khảo nghiệm ngươi đâu, dĩ nhiên khi ngươi tới được nơi này, phần truyền thừa đã là của ngươi rồi.

- Chỉ là lâu rồi ta không có nói chuyện nên muốn tìm người cùng tâm sự thôi.

Vương Song nghe vậy, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đối phương thấy thế thì mỉm cười, nhìn về phía hỗn độn ở phía xa, khẽ thì thầm một mình.

- Từ khi ta ra đời, trong mắt mọi người đã là thiên tài Đao Đạo, mặc kệ là Đao Pháp hay Đao Quyết gì, cũng không cái gì có thể bây khốn ta quá ba ngày, từ một phủ đến một châu, lại từ một châu đến một nước, thậm chí toàn bộ tinh cầu, Đao Pháp của ta càng ngày càng mạnh, chưa bao giờ thất bại dù chỉ một lần.

- Về sau, ta rời khỏi tinh cầu, tiến hành khiến chiến tại vũ trụ, đánh bại vô số đối thủ mạnh, điều này khiến ta ngày càng tự mãn, còn cho rằng tương lai bản thân nhất định sẽ trở thành Đao Thánh, tất cả mọi người xung quanh cũng đều cho là như vật, về sau, trong lúc ta vô tình tiến vào một tòa thời không liệt phùng, thấy được sự tồn tại của một Tôn Giả mạnh đến khó tin, chỉ trong nháy mắt, Đao Đạo được ta góp nhặt nửa đời lập tức sụp đổ.

Mục Thiên Ca nhẹ nhàng tự nói, giống như là một việc nhỏ không có gì lấy làm lạ.

- Đối phương dường như cũng phát hiện ra ta, dĩ nhiên là cách vô số thời không cùng ta giao chiến, lấy Đao Pháp quyết đấu Đao Pháp đến ba ngàn năm, chiến đấu mấy vạn trận, ta không thắng nổi lấy một lần, đến cả một chiêu cũng không chống đỡ nổi!

Trong lòng Vương Song hít sâu một hơi, cách thời không giao chiến, rốt cuộc là thần thông cỡ nào! Khiến hắn càng không nghĩ đến chính là vị Đao Thánh bất diệt này lại từng trải qua những việc ly kỳ như vậy.

- Lại qua thêm ba ngàn năm, ta cuối cùng cũng có thể chống đỡ được mười chiêu trong tay đối phương, cũng được coi là cùng đẳng cấp!

- Bốn ngàn năm trôi qua, tu vi của ta đạt đến Tinh Chủ đỉnh phong, hơn một vạn năm, Tinh Chủ đỉnh phong, mặc dù cũng được coi là tốt, nhưng là dựa vào thiên phú của ta thì vẫn không xứng!

- Thế nhưng ta cũng vô cùng thỏa mãn, bởi vì mặc dù là Tinh Chủ đỉnh phong, nhưng là ta biết, Đao Đạo của mình đã chân chính tấn thăng đến mức cực hạn, Đao ý chín tấc bất diệt, ở dưới Thánh Giả, ta chính là không có đối thủ!

- Tới nước này rồi, ta cuối cùng cũng có thể cùng đối phương bất phân thắng bại, trong khoảng thời gian một vạn năm, Đao Đạo của ta đã đột phá đến cấp độ mà đến bản thân ta chưa từng dám nghĩ đến, trong lòng ta đã coi đối phương là sư tôn của mình!

Vương Song giật mình, trong mơ hồ cảm giác được mấy lời tiếp theo Mục Thiên Ca hết sức quan trọng!

- Hắn cũng nguyện ý nhận ta làm đệ tử, đáng tiếc, hai chúng ta cách nhau muôn vàn thời không, ta muốn theo đối phương tiếp tục nghiên cứu Đao Đạo, thế nhưng, chỗ của hắn dường như xuất hiện một vài biến cố lớn, khe nứt của thời cũng gần như muốn biến mất.

Nói tiếp phần sau, giọng điệu Mục Thiên Ca cũng có chút xúc động.

- Bóng dáng sư tôn biến mất mấy lần, mỗi một lần xuất hiện, ta có thể cảm nhận rõ ràng là thương thế của sư tôn cực kỳ nghiêm trọng.

- Ta không biết rõ ai lại có loại bản lĩnh này, có thể khiến hắn thực sự bị thương tới mức này, nhưng ta biết rõ, đây không phải chuyện ta có thể tham dự.

- Lần cuối cùng xuất hiện, trên người sư tôn máu me đầm đìa, khí tức uể oải đến cực hạn, thậm chí muốn duy trì khe nứt kia của thời không cũng vô cùng gian nam. Lúc này, sư tôn cuố- Chuyện thứ nhất chính lài cùng cũng nói cho ta biết, chúng ta cách nhau vạn thời không, về sau sẽ không có cơ hội gặp lại.

- Thế nhưng, hắn hi vọng ta có thể giúp hắn đi làm một vài chuyện, ta đồng ý không chút do dự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận