Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1647: Vào Thạch Thôn!

Vừa nói, một bên như là người lớn mà nhấc tay lên ôm quyền làm lễ, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

Vương Song nhịn không được cười một tiếng, tiểu tử trước mắt này thật đáng yêu.

- Ngươi là ai?

Gương mặt của tên võ giả trước mắt sợ hãi đến trắng bệch, cảm thấy cơ thể mình như bị đông cứng, lập tức hiểu ra đã gặp phải một cường giả đáng sợ, bản thân căn bản không thể chống lại cường giả thế này được.

- Ha ha, cút đi, ta không giết ngươi!

Vương Song khẽ cười một tiếng, lười nhác trả lời, vung tay lên, võ giả trước mặt này hoa mắt, giống như vật đổi sao dời, ngay sau đó cũng không biết là bị truyền tống tới nơi nào!

Nhìn thấy Vương Song giơ tay nhấc chân đều lộ ra uy thế, nhóc con trước mặt trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn Vương Song, cẩn thận từng li từng tí nói:

- Đại ca ca, ngươi thật lợi hại, vừa rồi tên kia còn có thể chiến đấu với Tê Giác hai đầu, thế mà lại bị ngươi phất tay đã đi mất, ngươi là Đại Thần Thông Giả trong truyền thuyết sao?

- Đại Thần Thông Giả? Có lẽ là ở nơi này của bọn họ gọi một số võ giả cấp ca00 như vậy!

Trong lòng Vương Song suy nghĩ.

- Ha ha, đứa nhóc này, trước đó chúng ta đã từng có duyên gặp mặt rồi, ngươi còn ném đá về phía bọn ta đấy thôi!

Bóng dáng Dương Mạt giống như ma quỷ mà xuất hiện bên cạnh nhóc con, khẽ cười nói.

- Chính là các ngươi!

Nếu như đổi thành một đứa nhỏ bình thường khác, đột nhiên thấy một thân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh nhất định sẽ bị dọa đến hoang mang, oa oa kêu to, nhưng mà khiến cho Dương Mạt có chút tiếc nuối là nhóc con trước mắt lại chỉ chớp mắt mấy cái, trên mặt không có chút sợ hãi nào, nghĩ một lúc, đột nhiên bừng tỉnh lên tiếng, trong nháy mắt nhận ra hai người Vương Song trước mắt.

- Nếu không phải tận mắt thấy, ta thật nghi ngờ tiểu tử này là một Đại Tuyệt Thế nào đó đầu thai thành!

Dương Mạt thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân chẳng có chút thành tựu gì.

- Hai vị đại ca ca, cám ơn các ngươi cứu ta!

Tiểu tử kia lại lần nữa nói lời cảm ơn.

- Ha ha, nhóc con, nhóc con, chẳng lẽ tên ngươi lại là Nhóc Con sao?

Vương Song khẽ cười một tiếng, hiếu kỳ dò hỏi.

- Hì hì, không phải đâu, ta tên là Thạch Hạo!

m thanh non nớt của nhóc con vang lên, chỉ là một đôi mắt còn đang chuyển động quay tròn, giống như đang suy nghĩ biện pháp gì đó.

- Thạch Hạo...

Vương Song nghe vậy, miệng lẩm nhẩm cái tên này vài lần, như muốn nhớ thật kỹ.

- Đi thôi, ta dẫn ngươi trở về! Ngươi lén thôn trưởng gia gia của ngươi chạy đến đây, nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ đánh mông ngươi nở hoa!

Vương Song khẽ cười một tiếng, lập tức muốn dẫn theo nhóc con rời đi.

- Được... A, đại ca ca sao ngươi biết là ta lén chạy đi?

Nhóc con thì là gật đầu, trả lời tiếp, thế nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, Vương Song làm sao biết hắn lén chạy đi!

- Ha ha...

Dương Mạt ở một bên vụng trộm cười hai tiếng, thấy nhóc con đưa mắt nhìn qua thì vội vàng không cười nữa.

- A, ta hiểu rồi, các ngươi lén đi theo ta!

Nhóc con đột nhiên bừng tỉnh.

Hai lớn một nhỏ một bên vui đùa, một bên đi về phía Thạch Thôn.

Phía sau bọn họ, cành liễu lục sắc sừng sững đứng yên lặng giữa không trung, giống như đang nhìn chăm chú bọn họ rời đi, rất nhanh, cành liễu lục sắc lập tức khiến không gian vặn vẹo, tiến vào trong hư không.

……

Ba người Vương Song, Dương Mạt, nhóc con đến cổng Thạch Thôn, phát hiện bóng dáng Thạch Thiết đứng ở cổng thôn mặt mũi tràn đầy lo lắng, nhóc con lè lưỡi, có chút không dám tiến lên.

- Ha ha, tiểu tử kia, tự mình gây họa, cũng phải tự mình gánh chịu!

Vương Song và Dương Mạt cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn bộ dáng ủ rũ của nhóc con.

Thấy thế, nhóc con chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ bước ra từ sau lưng của Vương Song và Dương Mạt, đi thẳng về phía trước.

- Thạch Hạo!

Một âm thanh phẫn nộ vang lên, Thạch Thiết nhìn thấy nhóc con xuất hiện lập tức gầm lên một tiếng giận dữ, gào lên giống như mãnh hổ.

- Ngươi còn trốn ra ngoài, thật sự là không để lời nói của trưởng thôn để trong lòng, xem ta trừng trị ngươi thế nào!

Thạch Thiết nổi giận đùng đùng mở miệng, một phen tiến lên, giữ chặt Thạch Hạo, hướng cái mông lên trên, hai bàn tay đánh bẹp lên đó!

- Ô ô, Thiết thúc, ngươi đánh đi, chỉ cần ngươi không tức giận, ta có bị ngươi đánh chết cũng không có việc gì...

Nhóc con chớp mắt, đứng lên gào khóc, đôi mắt giống như thạch hắc bảo óng ánh ngập nước, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Vương Song và Dương Mạt đều cười nhạo mà nhìn tiểu tử kia diễn kịch, chẳng qua Thạch Thiết nghe được lời nói của nhóc con, hai bàn tay to lại rốt cuộc không đánh xuống.

- Haiz, lần này tạm tha cho ngươi, nếu còn có lần sau nữa, ta nhất định sẽ hung hăng mà đánh ngươi!

Thạch Thiết đột nhiên hạ tay xuống, buông Thạch Hạo ra, tức giận mở miệng.

- Nếu như bị trưởng thôn biết ngươi lại lén đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không tha cho ta!

- Hì hì, ta biết Thiết thúc tốt với ta nhất!

Sắc mặt nhóc con thay đổi nhanh như thời tiết, trong nháy mắt từ âm u chuyển sang trời quang, lộ ra một nụ cười nịnh nọt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận