Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1208: Đỉnh phong chiến (4)

Nhưng mà kiếm quang này lại trở thành thức ăn của người đối diện, miệng đối phương mở ra, Lăng Vân chém kiếm khí đều là bị đối phương trực tiếp nuốt vào!

- Hộc

Cốt La há to miệng lần nữa nuốt vào một đợt kiếm quang, vẻ mặt hưng phấn nhìn Lăng Vân:

- Kiếm khí thật tinh thuần, trước đây ta chưa từng hấp thu kiếm khí như vậy, đây chính là kiếm thể cường đại trời sinh đó, nếu như ta nuốt ngươi vào, không chỉ thương thế của ta sẽ khỏi hẳn, thậm chí kiếm cốt trong cơ thể ta cũng sẽ tiến hóa lần nữa!

Trong mắt Cốt La tản ra một vẻ tham lam mãnh liệt, giống như là nhìn thấy món ngon tuyệt thế nào đó.

Kiếm Cốt nhất tộc bọn họ cực kỳ kỳ lạ, cần không ngừng nuốt lấy kiếm khí mới có thể trưởng thành, cũng chỉ có kiếm khí vô cùng tinh thuần mới có thể nuôi sống bọn họ.

Cho nên người của tộc này đều sẽ nuôi nhốt vô số kiếm giả, dùng kiếm khí của bọn họ để tiến hóa, nhưng kiếm giả như vậy tu luyện ra kiếm cốt căn bản cũng không thuần túy, không cách nào để cho bọn họ đạt tới đỉnh phong.

Nghe nói, Kiếm Cốt nhất tộc từng xuất hiện một vị tuyệt thế cường giả, nuốt lấy một vị kiếm khí, thậm chí có thể đối đầu với một người cấp bậc Tôn Giả!

Cốt La nằm mơ cũng muốn đạt tới trình độ này, kiếm thể trời sinh trước mắt tuy rằng còn nhỏ yếu, nhưng chỉ cần hắn có thể cắn nuốt, kiếm cốt trong cơ thể hắn sẽ lần nữa tiến hóa, thậm chí hắn tin chắc chỉ trong một trăm năm sẽ thăng cấp Hóa Thần!

Hóa Thần, nghĩ đến cảnh giới này, ánh mắt Cốt La nhìn Lăng Vân càng thêm nóng bỏng.

Lăng Vân dừng công kích của mình lại, đứng ở trong không trung, quần áo kêu lạch cạch. Ánh mắt của hắn kiên định, không hề vì công kích của mình không có hiệu quả mà sinh lòng phiền não.

Trong ý thức của hắn, là một gã kiếm giả, nếu như ngay cả tâm tình của mình cũng không thể khống chế, như vậy càng không có khả năng đi lên đỉnh cao nhất của Kiếm Đạo!

Hắn không hỏi kẻ trước mắt này làm sao lại đến đây, hắn cũng không cần biết, hắn chỉ biết mình cần phải giết chết tên này!

Trong Kiếm Vương Thành, tất cả mọi người đều nhìn Lăng Vân trên không trung, trong lòng còn đổ mồ hôi thay cho hắn, lúc này cho dù bọn họ có đi cầu cứu cũng không được bởi vì bọn họ biết các cường giả tứ giai đều có địch nhân đáng sợ!

- Vừa rồi ngươi vẫn luôn công kích ta, bây giờ đổi lại thành ta công kích!

Cốt La cười lạnh:

- Lăng Vân đúng không, nể tình ngươi sắp chết, ta nói cho ngươi biết, Kiếm Cốt nhất tộc ta lấy kiếm khí làm sinh mệnh, thai nghén chính là kiếm cốt sau lưng, kiếm cốt xuất ra, tinh thần đều vỡ vụn.

- Kế tiếp, ta sẽ cho ngươi xem cái gì mới là kiếm khí chân chính!

Sắc mặt Lăng Vân lạnh lùng, giống như là một thế ngoại chi nhân, nghe vậy liền nắm chặt trường kiếm màu vàng đen trong tay, ý tứ không cần nói cũng biết.

Cốt La cười toe toét, duỗi tay trái ra, sau lưng nhô lên giống như cây gậy xương cốt chậm rãi đang dâng lên, một luồng kiếm khí khủng bố không cách nào hình dung tựa như thiêu đốt bốc lên, lại tựa như một tòa kiếm sơn, làm cho người ta có một cảm giác không thể chống lại!

Tuy công kích còn chưa phát ra, thế nhưng không gian lúc này lại vỡ ra từng vết nứt đáng sợ, một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi bộc phát, bắt đầu phun trào.

Lăng Vân cảm nhận được loại công kích này, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, giờ khắc này, hắn cảm nhận được một sự uy hiếp chết chóc.

Lúc này, Lăng Vân không nghĩ làm thế nào để chống lại một kích khủng bố này mà trong đầu hiện lên các loại kiếm pháp tinh diệu, đây là lĩnh ngộ mấy năm qua của hắn, giờ khắc này, kiếm pháp vốn có chút hỗn loạn dưới áp lực khủng bố dĩ nhiên sẽ dung hợp lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

Theo kiếm pháp dung hợp, một đạo kiếm ảnh màu vàng xuất hiện trong đầu Lăng Vân, giống như là một thanh thần kiếm xuyên thấu bầu trời, nhưng tổng thể lại vô cùng thô ráp.

Theo đạo kiếm ảnh này xuất hiện, khí tức trên người Lăng Vân chợt thu lại, tựa như biến mất, nhưng sau một khắc, ánh mắt Lăng Vân mạnh mẽ mở to, trong mắt có vô số kiếm ảnh hiện lên.

- Kiếm Sát!

Cốt La rống lên một tiếng, hào quang kiếm khí rực rỡ giống như sơn mạch xuất hiện, nghiền nát hư không, rung chuyển mười phương, làm cho nơi này lâm vào hỗn loạn, hết thảy đều biến mất, tựa như chỉ còn lại hư vô thuần túy nhất.

Lăng Vân đối mặt với một kiếm này của Cốt La, đột nhiên nở nụ cười, sắc mặt hắn tái nhợt, tựa như là sử dụng Tinh Thần Lực quá độ, nhưng hắn lại không thèm để ý chút nào.

- Kiếm là cái gì ngươi căn bản không hiểu được!

- Kiếm khí lợi hại như thế nào, không có kiếm ý, chung quy vẫn là trăng trong nước, hoa trong gương.

Lăng Vân lẩm bẩm, trường kiếm trong tay tựa như có một loại mê hoặc nào đó loé lên, sau một khắc, trong bóng tối vô tận, tựa như xuất hiện luồng ánh sáng, ánh sáng xuất hiện giống như tia sáng đầu tiên mở ra thế giới.

Ánh sáng rực rỡ, từ tia sáng đầu tiên đến tia sáng cuối cùng dường như vô tận, vô cùng vô tận, mênh mông không có điểm cuối, tựa như một biển kiếm khí.

Tràn ngập kiếm khí hóa thành thực chất bình thường, ở sâu trong hải dương kiếm khí, một vầng kiếm dương chậm rãi dâng lên, giống như mặt trời vừa mới mọc, kiếm ý hoành tráng mà mênh mông bộc phát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận