Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1074: Mang thai?

- Ừm, ngươi có thể nghĩ như vậy lão đầu tử ta cũng cảm thấy thỏa mãn, hôm nay nghỉ ngơi một chút, hôn lễ ngày mai ta đã tìm người sắp xếp thỏa đáng, ngươi chỉ cần làm tân lang là được rồi!

Nói đến đây, vẻ mặt Miêu Xuyên hiện lên ý cười:

- Đúng là tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi, cô nương Miêu tộc chúng ta là tốt nhất, rất ít khi gả cho người ngoài, ngươi đúng là nhặt được tiện nghi rồi.

Vẻ mặt Miêu Vong cũng hiện lên nụ cười, sau khi cùng người của Miêu tộc sinh sống hắn cũng hiểu rõ một số truyền thống cùng tập tục ở đây, cô nương Miêu tộc bình thường sẽ không gả ra ngoài, sẽ chỉ cùng đồng tộc kết hôn, nếu không phải do Mạt Thế, Miêu Đóa Nhi rất có thể sẽ trở thành thê tử của Phương Thanh.

Ngày hôm sau, hôn lễ của Miêu Đóa Nhi được tiến hành vô cùng náo nhiệt.

Phương Thanh cũng không tới, nhưng mà toàn bộ người của Miêu Trại lại đến rất nhiều, mọi người quen biết với Miêu Đóa Nhi đã lâu, hiện tại biết nàng lại muốn gả cho một người ngoại tộc, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

May mắn, Miêu Vong cũng đã ở đây sinh sống mấy tháng, tất cả mọi người rất quen thuộc, cho nên chỉ âm thầm thấp giọng nghị luận.

Trên tiệc cưới, mọi người ở Miêu Trại cũng có một bữa cơm no đủ, một bữa này cũng tiêu hết hai trăm đồng đồ ăn của Miêu Vong rồi.

Nhưng mà, Miêu Xuyên cũng không thèm để ý những thứ này, dù sao cũng là tôn nữ của mình xuất giá, mặt mũi tuyệt đối không thể ném đi.

...

Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác Miêu Vong cùng Miêu Đóa Nhi đã kết hôn được hơn một năm, mà Miêu Vong cũng dựa vào sức mạnh cường hãn, làm cho cuộc sống trong nhà càng thêm giàu có.

Thậm chí, danh tiếng của hắn dần dần truyền đến ngoại giới, mấy Thôn Trại xung quanh đều biết được danh tiếng của hắn.

Phương Thanh cũng dần dần bắt đầu tiếp nhận sự thật này, cuối cùng cũng hết hi vọng với Miêu Đóa Nhi, không từ bỏ ý định cũng không có cách nào, nữ nhi Miêu tộc một khi có trượng phu thì đến chết cũng không đổi, không có khả năng tiếp nhận thêm bất kỳ nam tử nào.

Lúc Miêu Vong lên núi săn bắn cũng mang theo Phương Thanh, không chỉ có không để Phương Thanh bị thương, càng làm cho hắn thu hoạch tương đối nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Phương Thanh dần dần buông xuống việc này.

- Rầm!

Thân ảnh Miêu Vong như đạn pháo kích bắn ra, đối diện là một con hổ biến dị trông cực kỳ hung mãnh, nhưng đối mặt với một quyền của Miêu Vong, vẫn trực tiếp bị đánh bay, móng vuốt nó rơi trên thân Miêu Vong, chỉ xé rách quần áo, khi tiếp xúc với da thịt thì phát ra một âm thanh kim loại va chạm nhau.

Quyền lực khủng bố của Miêu Vong đánh bay hổ biến dị trước mắt, một chân đạp trên mặt đất, “Ầm ầm” một tiếng, trên mặt đất trực tiếp vỡ ra mấy vết nứt thật dài.

Thân thể của hắn trực tiếp lao ra, phát ra âm thanh tê liệt, trực tiếp đứng trước mặt hổ biến dị, nhìn hổ biến dị bị một quyền của mình đánh bay, trong mắt Miêu Vong trở nên vô cùng băng lãnh.

- Ầm.

Nhất quyền rơi trên người hổ biến dị, thanh âm xương cốt đứt gãy không ngừng vang lên, sau một khắc, thân thể biến dị thú này bay ngược lại, vạch ra một đường cong ưu mỹ, “rầm” một tiếng, rơi trên mặt đất, trực tiếp tạo thành một lỗ hổng lớn trên mặt đất.

Hổ biến dị giãy dụa trên mặt đất rồi hoàn toàn bất động.

Đám người Phương Thanh từ phía sau đi tới, nhìn một màn trước mắt sắc mặt không chút biến hóa.

- Vong ca, thực lực của ngươi xem ra lại tấn thăng rồi, ngay cả hổ biến dị cấp chín cũng không địch lại mấy chiêu của ngươi!

Một đám người đều đang thán phục.

- Đây đã là con biến dị thú thứ ba của ngày hôm nay rồi, có con hổ biến dị này, hôm nay chúng ta xem như thu hoạch dồi dào rồi!

Tất cả mọi người hưng phấn mở miệng.

Bọn họ đi theo Miêu Vong đã hơn một năm, có thể nói mỗi lần đều bởi vì thực lực của Miêu Vong mà bọn họ mới có thể thu hoạch tràn đầy, mặc dù phần lớn đều bị Miêu Vong giành lấy nhưng bọn hắn cũng có thể đi theo húp chút nước.

Đám người Phương Thanh thuần thục tiến lên, nâng con hổ biến dị đã mất đi sinh mệnh khí tức lên.

- Con hổ biến dị này bán da lông chí ít cũng có giá một ngàn đồng, còn có thịt của nó, xương cốt, đều là đại bổ chi vật.

Phương Thanh có chút mừng rỡ mở miệng, hơn một năm, hắn cũng hoàn toàn khôi phục tâm trạng kể từ khi Miêu Vong cùng Miêu Đóa Nhi kết hôn.

Miêu Vong gật đầu, hơn một năm, cả người hắn giống như không thay đổi chút nào, thể phách dường như càng cường đại hơn, đã là một trong những cường giả đỉnh cao, thậm chí thủ lĩnh căn cứ địa Hắc Thủy nghe thấy danh tiếng của hứn cũng muốn mời hắn qua căn cứ địa Hắc Thủy nhưng mà, làm cho người ta kinh ngạc là Miêu Vong cũng không đồng ý.

- Ta phải bảo vệ nương tử mình!

Đây là nguyên thoại của Miêu Vong với căn cứ địa Hắc Thủy.

Đến khi đối phương còn đưa ra ý kiến có thể cho hắn cùng Miêu Đóa Nhi cùng gia gia cùng tiến vào căn cứ địa Hắc Thủy, nhưng Miêu Đóa Nhi lại không muốn rời khỏi nơi mình vẫn luôn ở, bởi vậy chuyện này cứ thế bị lãng quên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận