Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 1254: Một già một trẻ! (2)

- Nhớ đến năm đó, vô số đệ tử có được tấm lệnh bài này vinh quang đến mức nào, bây giờ lại chồng chất như núi, không ai để ý đến.

Chu lão có chút thương cảm nói, dường như nghĩ đến chuyện đã qua.

- Chu lão, ta thấy ở trong cổ tịch ngọn núi này vốn tên là Huyền Linh Phong, kết quả bây giờ lại trở thành Vô Danh Phong, tại sao vậy?

Vương Song hiếu kỳ hỏi, Chu lão ở trước mắt có thể là người hiểu rõ nhất tại sao Vô Danh Phong lại trở thành bây giờ.

Không ngờ ngươi lại biết chuyện này, xem ra cũng có tâm.

Chu lão thở dài

- Nhưng chuyện này đã biến mất trong dòng lịch sử từ lâu, ta cũng không rõ lắm.

- Vương Song, ngươi cũng muốn luyện Tuyệt Thế Thần Thông của Vô Danh Phong nhỉ, đáng tiéc, rất nhiều thiên tài, cường giả tuyệt thế đã đến Vô Danh Phong, điều tra không biết bao nhiêu lần, cũng không thể tìm ra được thần thông này! Trong đó còn một số ít là yêu nghiệt có thiên phú nhất phẩm!

Lời nói của Chu lão khiến trong lòng Vương Song chấn động.

- Cho nên, ngươi lựa chọn Vô Danh Phong cũng không phải là lựa chọn sáng suốt đâu!

Chu lão lắc đầu, nhìn về phía bên ngoài gian phòng, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

- Sư phụ, ta về rồi, ta bắt được hai con thỏ, đêm nay ăn thỏ nướng!

Một thanh âm thanh thúy vang lên, Vương Song cũng nhìn thấy một tay của thiếu niên có cầm một đôi thỏ còn đang nhảy, vẻ mặt hưng phấn đi đến.

Thiếu niên cực kỳ tuấn tú, một thân tiểu sam bằng vải thô, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, có mồ hôi từ trên trán hắn trượt xuống, nhưng sắc mặt của thiếu niên mơ hồ có chút tái nhợt, thấy Vương Song trong phòng, thiếu niên sửng sốt.

- Mạt nhi, đây là đệ tử mới gia nhập của Vô Danh Phong chúng ta, sau này sẽ là sư huynh của ngươi! Nhanh đến bái kiến Vương sư huynh đi.

Vẻ mặt Chu lão yêu thương nhìn thiếu niên, nhẹ giọng nói.

- Đây là Dương Mạt, miễn cưỡng thì cũng xem là một nửa đồ đệ!

Chu lão lập tức giới thiệu cho Vương Song.

- Vương sư huynh, từ nhỏ đến lớn, ngươi là người đầu tiên ta gặp nguyện ý gia nhập Vô Danh Phong đó, lần này tiểu Mạt rốt cuộc cũng có sư huynh rồi.

Vẻ mặt của Dương Mạt hưng phấn khó che giấu, nắm chặt hai con thỏ,

- Sư huynh, ngươi còn chưa ăn cơm phải không, vừa hay ta bắt được hai con thỏ, ngươi chờ một chút, đêm nay chúng ta sẽ ăn thịt thỏ nướng!

Nói xong, nhanh như chớp rời đi, chuẩn bị cho bữa tối nay.

Vương Song còn chưa kịp nói gì, đã thấy đối phương trực tiếp rời đi, không khỏi cười khổ một tiếng.

- Đã lâu rồi tiểu Mạt không nhìn thấy người ngoài, bây giờ chợt nghe thấy có người trở thành sư huynh của hắn, cũng có chút hưng phấn.

Chu lão giải thích.

Vương Song hơi nghi hoặc nói,

- Tiểu Mạt bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười lăm tuổi.

- Cơ thể của tiểu Mạt không có vấn đề gì chứ?

Vương Song tiếp tục hỏi.

Chu lão hơi kinh ngạc nhìn Vương Song,

- Ngươi nhìn ra được, không sao, cơ thể của tiểu Mạt bị thiếu hụt Tiên Thiên tính, rất khó có biện pháp trị liệu, trừ phi tìm được thánh dược hay thần dược gì đó.

- Ta đã từng nghĩ rất nhiều biện phá, nhưng đều không có tác dụng gì. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của tiểu Mạt, chỉ cần hắn không tu hành, như vậy có thể sống như một người bình thường đến trăm tuổi.

Không tu hành, ở trong tông môn tu hành mà lại không thể tu hành sẽ có cảm giác thế nào, sao Vương Song lại không hiểu, trong lòng hắn chấn động, khó trách đối phương lại nhiệt tình với mình như vậy, đứa trẻ như hắn, làm sao có thể có bạn được!

- Đứa nhỏ tiểu Mạt này, tâm địa rất tốt, cũng rất hiền lành, bình thường không có bằng hữu, chỉ ngồi một mình ngẩn ngơ, sau này, ta chỉ cho cách đi săn, như vậy mới khiến hắn có chút niềm vui thú.

- Nơi này không có thực vật, cũng chỉ có một số động vật nhỏ mới có thể sống ở đây.

Vương Song nghe vậy, gật đầu, a khỏi phòng, Chu lão cũng bước ra theo.

Đi đến, Vương Song nhìn thấy bên đầm nước cách đó không xa, tiểu Mạt đang nhổ lông thỏ đến mức đầu đầy mồ hôi.

- Tiểu Mạt sư đệ, giao cho ta làm đi.

Vương Song đi đến bên cạnh tiểu Mạt, nhìn bộ dáng đối phương đầy mồ hôi, nhận lấy con thỏ, khẽ cười nói.

- Sư huynh, không cần, ta chuẩn bị xong ngay mà, ngươi đi nghỉ trước đi.

Dương Mạt kiên trì nói,

Trên ngón tay Vương Song xuất hiện chút ánh sáng, trong nháy mắt, hai con thỏ trong tay đã được chế biến sạch sẽ, da lông, nội tạng đều được lấy ra.

- Được rồi, qua chuẩn bị nhóm lửa đi.

Vương Song nhìn đối phương đang giật giật cái miệng nhỏ, sờ sờ đầu đối phương, khẽ cười nói.

Dương Mạt hâm mộ nhìn Vương Song, nghe Vương Song nói như vậy, bản thân cũng nhu thuận gật đầu đi đến đất trống ở một bên, tìm một nhánh cây khô.

Vương Song nhìn cảnh tượng đổ nát trên núi, lắc đầu, xem ra tối nay bản thân phải ở ngoài trời rồi.

Rất nhanh, lửa đã nổi lên, hai con thỏ đã được làm sạch sẽ bị xuyên vào hai nhánh cây, nướng ở trên lửa, từng giọt dầu nhỏ rơi xuống, không lâu sau, con thỏ đã được nướng vàng rực, bóng loáng lộng lẫy.

Vương Song lấy ra ít hương liệu từ trong Trữ Vật Giới Chỉ, rắc lên trên miếng thịt, mùi hương từ thịt nướng bốc lên, tản ra khắp nơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận