Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 2332: Thạch Hạo thành Thánh! (2)

Chín đạo huyết lôi cùng Thạch Hạo đụng vào nhau, phát ra tiếng tít gào kinh khủng, phát ra sóng âm chấn động, dù cho cách xa vô tận vẫn có thể cảm nhận được.

Đám người Áo Đô cảm nhận được chấn động ở chỗ xa xa, biết là có người đột phá cảnh giới Thánh Giả, sắc mặt càng thêm khó coi.

Đợi đến va chạm kinh khủng kia tiêu tán, tất cả mọi người lần nữa nhìn lại, lập tức phát hiện, trên thân thể Thạch Hạo, xuất hiện một đạo lại một đạo vết rách, rõ ràng, dù cho với thực lực của hắn, đối mặt với lôi kiếp kinh khủng cũng tuyệt đối sẽ không tốt hơn bao nhiêu!

Đám người cho rằng mọi chuyện đều phải đã trôi qua, nhưng trên thiên khung, lại lần nữa xuất hiện lôi kiếp, đây là mới lôi kiếp, vô số hắc sắc lôi đình rơi xuống, tựa như muốn vũ trụ này một lần nữa rơi vào hắc ám!

Một khắc sau, một chỗ thần quang bốc lên, đánh vỡ hắc ám và âm u, mênh mông cuồn cuộn, còn ẩn chứa khởi nguyên và kết thúc!

Lôi đình giống như từ đầu đến cuối không có kết thúc, hết lần này tới lần khác rơi xuống, toàn thân Thạch Hạo đều đang đổ máu, nhưng vẫn như cũ ra sức chém giết, đánh đến khi chảy hết một giọt máu cuối cùng, bể nát một khối xương cốt cuối cùng!

Cuối cùng, Thạch Hạo đánh xuyên qua lôi kiếp, đứng sừng sững phía trên lôi hải, tản mát ra một cỗ khí tức rung động thương sinh, đây là khí tức thuộc về thánh giả!

Tấn thăng thánh giả, giữa thiên địa, bỗng nhiên xuất hiện từng đạo từng đạo quang mang kim sắc, thẳng tắp rơi xuống, dung nhập vào trong người hắn!

Thương thế trên người Thạch Hạo lấy một loại tốc độ khủng khiếp khôi phục, từ trong tới ngoài, lộ ra từng tia thánh đạo uy nghiêm.

"Ầm "

Bỗng nhiên, một dòng lịch sử trường hà xuất hiện, đây là thời gian trường hà, tất cả thời gian, trừ phi là thánh giả, nếu không không ai có thể nhảy ra khỏi thời gian trường hà!

Chư thiên chúng sinh, đều ở bên trong trường hà, vô cùng vô tận, có lớn có nhỏ, giống như từng chùm từng chùm ánh sáng.

Bọn họ nhìn dòng thời gian trường hà kia, tựa như thấy được bóng dáng của mình.

Thạch Hạo bình thản nhìn thoáng qua thời gian trường hà, một tay duỗi ra, nắm lấy một cái chùm sáng to lớn, khoảnh khắc vừa cầm lên, một cổ hấp lực kinh khủng xuất hiện, muốn đoạt lại chùm sáng này trở về.

– Hôm nay Thạch Hạo ta thoát khỏi thời gian trường hà!

Thạch Hạo băng lãnh hét lớn, hai tay dùng sức, lực lượng thánh đạo tuôn ra, cứng rắn nâng cái chùm sáng kia lên, ngay sau đó dung nhập vào thân thể hắn!

Đây, chính là ấn kí của hắn ở trong trường hà, chỉ khi dung nhập vào bản thân, từ nay về sau, thiên địa diệt mà ta không diệt, thiên địa hủ mà ta không hủ!

Hắn thoát khỏi thời gian trường hà, đầu lịch sử trường hà cũng chậm rãi tiêu tán, Thạch Hạo nhìn về phía đỉnh đầu, điểm ra một chỉ, một cái chùm sáng chuyển động, bên trong, mơ hồ có một Thạch Hạo cỡ nhỏ!

– Đi!

Thạch Hạo vung tay lên, chùm sáng này xông lên trời cao, đi tới chỗ đạo quả kia, lựa chọn một chỗ không gian, ngay sau đó định trụ, được vô tận hỗn độn chi khí tẩm bổ!

Thứ này…chính là đạo quả của hắn!

Làm xong tất cả mọi chuyện, Thạch Hạo quay đầu nhìn về nơi này, bước ra một bước, đã về tới Vĩnh Hằng Điện Đường, không có quấy rầy đám người, mà khoanh chân ngồi xuống, yên lặng cảm thụ cảnh giới bây giờ của chính mình.

Mọi người thấy Thạch Hạo thành thánh, trong mắt đều có hâm mộ, một số người muốn bước tới hỏi thăm, nhưng e ngại uy thế vừa rồi của Thạch Hạo, chỉ có thể cưỡng ép đè xuống nghi hoặc trong nội tâm của chính mình.

...

Lần nữa trôi qua một đoạn thời gian, tất cả mọi người đều nhao nhao tỉnh lại, khí tức mỗi người đều tăng vọt một khoảng lớn, nhất là đám người Thời Thương, Chu Vô Tâm, Khương Dao, Tiêu Viêm, từ Tôn Giả Thất Trọng Thiên hoặc là Bát Trọng Thiên, tiến thêm một bước, tấn thăng đến Tôn Giả Bát Trọng Thiên hoặc là Cửu Trọng Thiên.

Trong mắt của bọn hắn có vẻ kinh hỉ, đoàn Bản Nguyên Đế Khí này, giảm bớt cho bọn họ khổ tu tận mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm, hơn nữa còn làm nội tình bọn họ mạnh hơn, tương lai cho dù là tấn thăng Thánh Giả hay là tấn thăng Chuẩn Đế, đều càng có thêm phần nắm chắc!

Sau đó bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Song, trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có hắn còn đang bế quan, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, thực lực của Vương Song rốt cuộc sẽ đạt tới loại trình độ nào.

Dưới ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, Vương Song chậm rãi mở mắt, trong mắt tựa như có vô số tinh thần biến ảo, giống như xuất hiện hết tiểu thế giới này tới tiểu thế giới kia sinh diệt bất định.

Tất cả mọi người rõ ràng có thể cảm nhận được tu vi của Vương Song, Tôn Giả Đỉnh phong Cửu Trọng Thiên, nhưng lại cho bọn hắn cảm giác, so với thánh giả còn đáng sợ hơn mấy lần!

Ngay cả Tuyết Nguyệt Thanh trong ánh mắt cũng phóng xuất ra một đạo thần quang sáng chói, nàng có thể cảm nhận rõ ràng, cảm ngộ của Vương Song đối với đại đạo đã viên mãn, ba thành Bản Nguyên Đế Khí, đủ để hắn tiến vào cảnh giới Thánh Giả, nhưng Vương Song vẫn không có làm như vậy!

Cứng rắn giữ tu vi ở gần Thánh Giả, có thể nói, Vương Song bây giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn thăng cảnh giới Thánh Giả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận